Phủ Túc thân vương vốn rất gần hoàng cung, chẳng mấy chốc Túc thân vương cùng Túc thân vương thế tử phi, và cả Lý Huệ Tâm đã tới.
Hoàng đế nhìn thấy họ, khuôn mặt thoáng biến sắc, đen tựa đáy nồi. "Mấy người các ngươi đến đây là để cầu hôn, vậy thì hãy an phận mà chờ thánh chỉ ban xuống, làm mấy chuyện xằng bậy này khiến trẫm bây giờ biết phải làm sao mới phải."
"Một nữ tử, không biết yên phận ở nhà chờ gả, cả ngày cứ bám lấy một nam nhân, thể diện của Hoàng gia đều bị ngươi vứt bỏ sạch rồi." Hoàng đế nhìn Lý Huệ Tâm, giọng lạnh lùng trách mắng.
Lý Huệ Tâm sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn rơi lã chã, lắp bắp nói: "Hoàng... Hoàng huynh...."
Hoàng đế giờ đây mới phần nào thấu hiểu tâm trạng của Định Quốc Công. Một nữ nhi sinh ra từ thiếp thất thứ mười mấy, ai cho nàng ta cái quyền gọi trẫm là Hoàng huynh? Y quay đầu nhìn Túc thân vương đang đứng bên cạnh, giọng trách móc: "Hoàng thúc, gia giáo trong phủ ngài quả thật có phần sơ suất."
"Đúng, đúng, đúng," Túc thân vương vội vàng nhận lỗi, "Là do tại hạ ngày thường quá đỗi nuông chiều nàng, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn."
Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: "Không cần, hãy quay về bảo Hoàng hậu đích thân chỉ dạy nàng ta đi."
Hoàng hậu đích thân chỉ dạy, dạy dỗ nàng ta trở thành một tông phụ mà phủ Định Quốc Công vừa lòng, để xem Tiêu Hoài còn lời nào để nói.
Đúng lúc này, Đường Thư Nghi và Hoàng hậu từ hậu cung đi tới, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cũng từ thiên điện bước vào, một đám người cùng tề tựu trong ngự thư phòng. Còn Lý Huệ Tâm vẫn quỳ trên mặt đất.
Sau khi mọi người đã an tọa, Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài và nói: "Ái khanh, Huệ Tâm nàng ta tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, trẫm đã phạt nàng ta rồi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiêu Hoài khẽ cúi mắt, liếc nhìn Lý Huệ Tâm đang quỳ dưới đất, chậm rãi nói: "Nói ra thì cũng không phải chuyện gì quá lớn, chỉ mong về sau Huệ Tâm quận chúa đừng quấn lấy Ngọc Thần nhà thần nữa. Nàng ta có thể không cần giữ gìn danh tiết của mình, nhưng Ngọc Thần nhà thần vẫn cần giữ gìn tiếng tăm của nó."
Câu nói này khiến cho cả nhà Túc thân vương không khỏi tức giận, nhưng chuyện là do người nhà họ gây ra, nên họ cũng không thể phản bác lời nào.
Sắc mặt Hoàng đế không mấy vui vẻ, dù sao Lý Huệ Tâm cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc, nhưng y không thể trách cứ Tiêu Hoài, ai bảo người nhà họ không có lý chứ.
"Túc thân vương tuổi già mới có được nữ nhi, việc hơi nuông chiều nàng ta một chút cũng là điều dễ hiểu." Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ đích thân dạy dỗ nàng ta, phải dạy dỗ nàng ta trở thành một tông phụ hợp với lễ giáo."
Hoàng hậu nghe xong liền vội vàng đáp vâng, trong lòng lại thấy Tiêu Ngọc Thần thật đáng thương, một người phong thái ngọc thụ như vậy lại bị ban hôn cho một thứ nữ vô giáo dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đương nhiên cũng hiểu, Hoàng đế vẫn muốn ban hôn cho Lý Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần. Trong lòng hai người đều hận không thể lập tức thấy Hoàng đế c.h.ế.t đi. Nhưng dù có nghĩ vậy, trên mặt lại không hề biểu lộ ra dù chỉ một chút.
Tiêu Ngọc Thần có chút lo lắng, nhưng khi thấy phụ thân và mẫu thân không hề tỏ vẻ bất an, lòng hắn cũng dần ổn định lại.
Đường Thư Nghi quay đầu liếc nhìn Tiêu Hoài, ánh mắt ra hiệu rằng ta sắp ra tay rồi. Tiêu Hoài thấy vậy thì muốn bật cười, liền cầm chén trà lên nhấp một ngụm để che đi.
Đường Thư Nghi không để ý đến hắn, nhìn Lý Huệ Tâm vẫn đang quỳ trên mặt đất, nàng nói: "Người trẻ tuổi đều sẽ phạm sai lầm, cũng giống như Quốc Công gia nhà ta từng nói, không phải là chuyện gì to tát."
Giọng điệu của nàng nói chuyện tự nhiên như ở nhà, bầu không khí trong ngự thư phòng cũng vì thế mà dịu đi rất nhiều. Lúc này, Hoàng đế cũng lên tiếng bảo Lý Huệ Tâm đứng dậy.
Sau khi Lý Huệ Tâm đứng lên, Đường Thư Nghi liền ngồi xuống bên cạnh Thế tử phi của Túc thân vương, mặt mang nụ cười hỏi: "Nghe nói trưởng tử của Thế tử phi xấp xỉ với tuổi Ngọc Thần nhà ta?"
Thấy nàng mỉm cười hiền hòa, Thế tử phi nhất thời không hiểu ý của nàng, liền nói: "Hẳn là cùng tuổi, nó sinh tháng năm, còn Tiêu thế tử sinh tháng nào?"
"Tháng mười." Đường Thư Nghi đáp.
"Vậy thì Cảnh Ngọc nhà ta lớn tuổi hơn một chút." Thế tử phi nói.
"Đúng vậy, đã đính thân chưa?" Đường Thư Nghi tiếp tục hỏi.
Thế tử phi bị nàng hỏi dồn có chút bối rối, nàng cảm thấy Đường Thư Nghi đang đào một cái hố để lôi mình xuống, nhưng cũng không thể không trả lời. Nàng nói: "Vẫn chưa?"
Đường Thư Nghi gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chuyện hôn nhân đại sự của con cái, chúng ta làm cha mẹ không dám cẩu thả dù chỉ một chút. Mạo muội hỏi một câu, hài tử nhà ngài có tìm một thứ nữ để thành hôn sao?"
Căn phòng rơi vào im lặng. Thế tử phi mở miệng nhưng không thốt nên lời. Lúc này, nàng đã hiểu ý của Định Quốc Công phu nhân. Nhi tử của nàng ấy tuyệt đối không thể cưới một thứ nữ, đừng nói là trưởng tử, cho dù là tiểu nhi tử cũng không được. Nhưng lời này nàng ấy lại không thể nói ra. Định Quốc Công phu nhân chính là đang chờ nàng ấy nói lời này.
Nhưng cho dù nàng ấy không nói, Đường Thư Nghi vẫn tiếp tục lên tiếng. Nàng nói: "Ngọc Thần nhà ta là trưởng tử, sau này nó sẽ kế thừa tước vị, tức phụ nó cưới về sẽ là người chủ trì gia quyến, cho nên không thể là thứ nữ. Nếu như bắt nó cưới một thứ nữ làm thê, nó hoặc là sẽ phải đi làm hòa thượng, hoặc là ta và Quốc Công gia nhà ta sẽ phải quỳ đến c.h.ế.t trước phần mộ của cha mẹ chồng ta."
Sự xấu hổ bủa vây!