Viên phi đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng nàng ta vẫn nói: "Bị trói vào cùng một thuyền, thuyền bắt đầu đi, chỉ có thể tìm cách để thuyền thuận lợi cập bến."
Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng: "Viên phi nương nương có thể thử xem." Nàng đứng dậy chắp tay hành lễ: "Thần phụ còn có chuyện, xin cáo từ trước."
Nói rồi nàng xoay người đi ra ngoài, có chút không kìm nén được cơn tức giận trong lòng. Nàng không ngờ Viên phi lại uy h.i.ế.p một cách lộ liễu như vậy.
Mà Viên phi nhìn bóng lưng nàng, nheo mắt lại, tên đã b.ắ.n ra không thể thu hồi, nếu như đã đi đến bước này rồi, phải tiếp tục đi đến cùng.
Đường Thư Nghi sải bước ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi Thuý Trúc: "Thế nào?"
Thuý Trúc nhỏ giọng đáp lại: "Nô tỳ đi theo đằng sau Viên phi bọn họ, nô tỳ thấy Viên phi vào một viện tử, nô tỳ không vào được liền quay lại."
Đường Thư Nghi cười lạnh, chính mình làm ra chuyện tru di cửu tộc như vậy, còn uy h.i.ế.p người khác, thật sự cho rằng người khác là bùn nhão thích nặn thì nặn sao?
Đến cổng Viên phủ, liền thấy Tiêu Hoài đang ngồi trong xe ngựa chờ nàng. Thấy nàng đến gần, hắn duỗi tay ra, Đường Thư Nghi nắm lấy tay hắn bước vào xe. Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tiêu Hoài hỏi: "Gặp phải chuyện không vui?"
Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng, sau đó đem mọi chuyện kể lại, cuối cùng nàng nói: "Khiến Dương thái si mê nhiều năm như vậy, ta còn tưởng là thông minh đến cỡ nào, ai ngờ cũng chỉ là một kẻ đần độn."
Tiêu Hoài đưa cho nàng một chén trà, "Phu nhân bớt giận."
Đường Thư Nghi nhận lấy chén trà uống cạn, nỗi phiền muộn trong lòng tiêu tan đi một chút. Nàng lại nghe Tiêu Hoài hỏi: "Phu nhân định làm thế nào?"
Đường Thư Nghi chau mày trầm tư một hồi, sau đó nói: "Ta đang suy nghĩ, tiếp theo Viên phi sẽ làm gì? Trực tiếp cầu Hoàng thượng ban hôn?"
Tiêu Hoài lắc đầu, "Ta không nghĩ nàng ta sẽ làm như vậy, bởi vì Hoàng đế sẽ không dễ dàng đồng ý."
"Ta cũng nghĩ như vậy," Đường Thư Nghi tiếp lời, "Vậy bọn họ phải làm cách nào để khiến Hoàng đế không thể không ban hôn."
Nghĩ đến đây, cả người nàng chợt ngưng đọng lại, Tiêu Hoài cũng vậy.
"Trực tiếp bại lộ mục đích như vậy," Đường Thư Nghi trầm ngâm nói, "Chẳng lẽ bọn họ muốn dương đông kích tây?"
Nếu không thì quả là không thông minh thật!
Tiêu Hoài cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có khả năng."
"Mục đích thực sự của bọn họ là gì?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài cười lạnh: "Nếu những chuyện này đều do Hoàng đế chỉ thị thì sao?"
Đường Thư Nghi nhíu chặt mày, "Chẳng lẽ chỉ là để thăm dò ngài? Hay là muốn từ chuyện này nắm lấy nhược điểm của ngài? Nhưng ngài có nhược điểm gì để bọn họ nắm lấy?"
Đường Thư Nghi cảm thấy nếu thật sự là do Hoàng đế chỉ thị, vậy thì đầu óc của vị Hoàng đế này quả là không giống với người bình thường, vòng vo uốn lượn. Tiêu Hoài dựa vào thành xe, rũ mắt trầm tư. Lần này hắn cũng không đoán ra được ý đồ thật sự của đám người Tứ hoàng tử, hoặc là Hoàng đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Qua một lúc, hắn mới hỏi: "Phu nhân muốn làm như thế nào?"
"Chủ động xuất kích." Đường Thư Nghi đáp.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Phu nhân muốn ra tay từ chỗ Dương lão phu nhân?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hắn: "Đúng vậy, ta không tin Dương lão phu nhân không hề oán hận. Hơn nữa, cho dù chuyện này có phải do Hoàng đế chỉ thị hay không, thì việc Dương thái sư vì Viên phi mà tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử đã là chuyện vô cùng nguy hiểm. Dương lão phu nhân có thể không quan tâm đến những chuyện kia, nhưng bà ấy vẫn phải nghĩ cho con cháu của mình."
Tiêu Hoài gật đầu: "Nếu chuyện giữa Dương thái sư và Viên phi bị vạch trần, đó chính là tội tru di cửu tộc. Nếu Dương lão phu nhân biết việc nàng dâu của mình đã biết chuyện bí mật lớn như vậy, bà ấy sẽ lựa chọn thế nào?"
Đường Thư Nghi: "Đương nhiên là sẽ dẫn theo con cháu phủi sạch quan hệ với Dương thái sư. Nếu Dương thái sư và Dương lão phu nhân hòa ly, điều đó có thể khuấy đục vũng nước này, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này thăm dò ý đồ chân chính của bọn họ."
"Lý Thành Nghĩa muốn không gì khác ngoài quân quyền trong tay ta, còn có mạng của ta." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Chỉ là ta không biết y sẽ tìm cho ngài tội danh gì."
Phu thê hai người nói chuyện một hồi lâu liền về đến nhà, Tiêu Hoài xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Đường Thư Nghi xuống. Hai người đều không ngồi kiệu, cùng nhau đi bộ đến Thế An Uyển. Nhìn từ phía sau, nam tử cao lớn rắn rỏi, nữ tử ung dung quý phái, quả thật là một đôi xứng đôi.
Đến Thế An Uyển, liền thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang chơi đá cầu trong viện, Tiêu Ngọc Châu đá, Lý Cảnh Tập ở bên cạnh đếm hộ con bé. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy vậy trên mặt không nhịn được ý cười.
"Cha nương." Tiêu Ngọc Châu dừng đá cầu lại, chạy nhanh đến bên cạnh hai người.
"Sư phụ, tiên sinh." Lý Cảnh Tập cũng đi tới.
Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Tiêu Ngọc Châu, rồi nói với Lý Cảnh Tập: "Hôm nay Cảnh Tập đến đây có việc gì vậy?"
"Tổ mẫu làm một ít điểm tâm, sai thần mang đến cho Ngọc Châu." Lý Cảnh Tập đáp.
Đường Thư Nghi mỉm cười, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Con xem Thái phi đối tốt với con thế nào, ngày mai mời Thái phi đến phủ chơi nhé."
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu: "Vâng, con cũng làm điểm tâm cho Thái phi."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Được rồi, hai đứa cứ chơi tiếp đi."
Nàng bước vào trong phòng, Tiêu Hoài đi theo sát bên cạnh. Vào đến phòng, Tiêu Hoài lên tiếng: "Cảm ơn phu nhân."
Thái phi mỗi ngày đều muốn tìm cớ đến phủ Định Quốc Công, nhưng lý do cũng không dễ tìm cho lắm.
Đường Thư Nghi khoát tay: "Ta với ngài không cần khách khí như vậy."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng là vậy."