"Nhà có nữ hài tử đều khiến người nhọc lòng." Đường Thư Nghi lại tiếp lời: "Đặc biệt là với nữ hài tử tầm tuổi này, nhất định phải dạy dỗ cho thật tốt. Ta nói cho ngài nghe này..."
Nàng tiến đến gần Dương lão phu nhân, đè thấp giọng nói: "Mấy ngày trước, ta có nghe được một chuyện, một cô nương nhà quan lại, không biết bằng cách nào lại sống c.h.ế.t muốn gả cho một nam tử hơn ba mươi tuổi. Nam tử kia đã có gia thất. Cô nương kia là đích nữ, sao có thể làm thiếp của người ta?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương lão phu nhân nghe lời nàng nói, rũ mí mắt xuống, Đường Thư Nghi không nhìn ra biểu cảm của bà ấy, nhưng bàn tay của bà ấy lại run nhẹ. Thở dài trong lòng, Đường Thư Nghi lại nói: "Ngài đoán xem cô nương kia đã nói gì?"
"Nói cái gì." Dương lão phu nhân tuỳ tiện hỏi, nhưng giọng nói rõ ràng có chút căng thẳng.
"Cô nương kia nói, nam tử kia sẽ hoà ly với vợ cả của hắn, sau đó cưới nàng ta." Đường Thư Nghi vẻ mặt không đồng tình, "Ngài nói xem nàng ta không phải đang hại người sao?"
"Đúng vậy." Dương lão phu nhân đáp, hàm răng hơi nghiến chặt.
Đường Thư Nghi mỉm cười nhấp một ngụm trà, lại nói: "Cũng không biết cuối cùng ra sao, nam tử kia có hoà ly với vợ cả của hắn hay không."
Dương lão phu nhân không phải kẻ ngu muội, bà ấy biết rõ Đường Thư Nghi đã nắm giữ điều gì đó mà kể lại câu chuyện này cho mình. Suy nghĩ ấy khiến trái tim bà ấy không khỏi hoảng loạn. Mặc dù trong chuyện liên quan đến Dương thái sư và Viên phi, bà ấy vốn là người bị hại, nhưng một khi sự việc bị vạch trần, hậu quả sẽ là tru di cửu tộc, bà ấy cùng nhi tôn cũng khó lòng thoát khỏi.
Đôi tay bà ấy càng thêm run rẩy.
Đường Thư Nghi giả vờ như không hay biết, quay sang trò chuyện với một vị phu nhân bên cạnh. Nàng không hề cảm thấy việc khơi lại chuyện cũ của Dương lão phu nhân là sai trái. Trước kia, khi Tứ hoàng tử có ý đồ bất chính với Ngọc Châu, chẳng phải chính Dương lão phu nhân đã đề cập đến chuyện hôn sự với nàng sao?
Ai ai cũng không phải người tốt, vậy nên Đường Thư Nghi cũng chẳng có chút hổ thẹn nào.
Yến tiệc kết thúc, Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Châu rời khỏi phủ An Nguyên Hầu, bắt gặp Tiêu Hoài đang chờ đợi họ. Mẹ con hai người mỉm cười tiến lại, được Tiêu Hoài ân cần đỡ lên xe ngựa, rồi cùng nhau trở về. Không ít phu nhân chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa cần bàn tới quyền thế hay dung mạo, chỉ riêng tình cảm mà Định Quốc Công dành cho phu nhân của mình thôi đã đủ khiến mọi nữ nhân ở Thượng Kinh phải thầm ao ước. Một lòng một dạ, người nam nhân như vậy trên đời này quả thực khó tìm.
Đường Thư Nghi trở về phủ, liền thuật lại chuyện mình đã nói với Dương phu nhân cho Tiêu Hoài nghe. Tiêu Hoài nghe xong, trầm ngâm: "Nếu bà ấy đủ thông minh, hẳn sẽ không lâu nữa sẽ có hành động."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Theo thiếp thấy, Dương lão phu nhân không phải là kẻ hồ đồ."
Bên này, sau khi yến tiệc tàn, Dương lão phu nhân vội vã trở về phủ, sau đó triệu hai nhi tử của mình đến viện của bà.
Dương lão phu nhân xuất thân từ gia tộc quan lại. Thuở ban đầu, chức vị của phụ thân bà ấy ở Thượng Kinh tuy không quá cao, nhưng cũng giữ vị trí tam phẩm. Trên bà ấy còn có hai vị huynh trưởng, nhưng hai vị này trong việc đọc sách thì dốt nát không thể tả, mà tu luyện võ nghệ cũng chẳng có chút thiên phú nào. Phụ thân của bà ấy thường vì chuyện này mà thở ngắn than dài, nói rằng nhà họ sau này chỉ còn cách lụi bại.
Đừng nói đến những gia tộc quan lại bình thường, ngay cả những quyền quý được ban tước vị, hay thậm chí là hoàng thất, nếu không có người kế thừa xứng đáng, cuối cùng cũng sẽ suy tàn.
Thế nhưng, phụ thân của Dương phu nhân lại không cam lòng! Nếu con trai không được, ông ấy sẽ bồi dưỡng cháu trai. Đồng thời, ông ấy cũng để ý đến Dương thái sư - người vừa thi đậu tiến sĩ, nhận thấy ông ta có tài năng và khí chất, tin rằng sau này sẽ có thành tựu không nhỏ. Sau vài lần qua lại, ông ấy đã quyết định gả nữ nhi của mình cho Dương thái sư.
Ngẫm lại mà xem, năm đó tại sao phụ thân của Dương phu nhân không lựa chọn liên hôn với những quyền quý hiển hách hơn?
Thứ nhất, ngoại hình của Dương lão phu nhân không có gì nổi bật, nói đúng hơn là vô cùng bình thường, thậm chí có phần đại trà. Hơn nữa, vào thời điểm đó, bà ấy cũng không sở hữu tài hoa gì đặc biệt. Dưới tình huống như vậy, việc tìm được một người thực sự xuất sắc để liên hôn là điều không dễ dàng. Nếu đối phương không có năng lực, dù gia tộc có lớn mạnh đến đâu, cũng không thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ gia đình bà.
Thế nhưng, Dương thái sư lại xuất thân từ tầng lớp bần hàn, bản thân ông ta không có nhiều tài nguyên. Để có thể leo lên cao hơn, ông ta nhất định phải dựa vào sự nâng đỡ của phụ thân Dương phu nhân. Tất nhiên, đổi lại, sau này ông ta cũng phải toàn tâm toàn ý, ra sức nâng đỡ gia tộc của Dương lão phu nhân.
Ánh mắt nhìn người của phụ thân Dương lão phu nhân quả thực rất độc địa. Dương thái sư là một nhân tài, sau này cũng đã giúp đỡ nương gia của Dương lão phu nhân không ít. Vài vị tử điệt của Dương lão phu nhân, với sự nâng đỡ của Dương thái sư, hiện tại cũng đang phát triển không tồi trong triều đình.
Chỉ là mọi người không ngờ tới, Dương thái sư lại si tình đến vậy. Ban đầu vì một nữ tử mười mấy tuổi của Viên gia mà dây dưa đòi ly hôn, ly hôn không được, sau này lại hết sức ủng hộ nhi tử của Viên phi, mưu đồ ngôi vị Hoàng đế. Nếu chuyện tư mật giữa ông ta và Viên phi không có ai biết, Dương lão phu nhân cảm thấy cũng không phải là không thể hợp tác, dù sao giữa bà ấy và Dương thái sư đã sớm không còn tình nghĩa, bây giờ chẳng qua chỉ là mối ràng buộc về lợi ích mà thôi.