Vu Dũng Chí đương nhiên không quan tâm đến ánh mắt của Hướng Vinh, hắn sáp lại gần Thúy Trúc, giúp nàng ấy làm việc. Qua một lúc, Thúy Trúc nhìn canh giờ, lại nhìn về phía tẩm thất, sau đó nhỏ giọng nói với Thúy Vân: "Đến giờ dậy rồi, có cần gọi chủ tử dậy không?"
Thúy Vân cũng chưa biết nên làm thế nào. Tối hôm qua hai vị chủ tử "lăn qua lăn lại" bao lâu, những hạ nhân thiếp thân như bọn họ đều biết. Nghĩ đến phu nhân nhất định còn mệt mỏi, hẳn là nên để phu nhân ngủ thêm một lúc. Nhưng hôm nay còn phải vào cung tham gia cung yến, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa, nói không chừng lát nữa ba vị tiểu chủ tử cũng sẽ qua đây.
"Chờ thêm một chút nữa đi." Thúy Vân suy nghĩ một hồi rồi nói.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thúy Trúc gật đầu. Lúc này, Vu Dũng Chí lên tiếng bên cạnh: "Yên tâm đi, chủ soái biết khống chế thời gian."
Với sự hiểu biết của hắn về chủ soái, với thể lực kia của chủ soái nhà hắn, cho dù có "lăn lộn" cả tối, ngày hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ. Bây giờ vẫn chưa ngủ dậy, phỏng chừng là đang nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc chưa muốn rời giường.
Không thể không nói, Vu Dũng Chí đúng là rất hiểu Tiêu Hoài. Giờ khắc này, Tiêu Hoài đang nằm nghiêng người, nhìn mỹ nhân trong ngực, lại vén rèm giường lên nhìn canh giờ. Cảm thấy đã tới giờ rồi, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, xuống giường. Lấy một bộ y phục từ trong tủ ra mặc lên người, sau đó đi ra ngoài.
Thúy Trúc, Thúy Vân thấy hắn nhanh chóng hành lễ. Tiêu Hoài xua tay, sau đó dẫn hai tùy tùng của mình đến sân luyện võ. Thúy Trúc, Thúy Vân đợi hắn đi rồi liền vào tẩm thất, nhìn thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên giường.
Hai người hành lễ, tiến lên hầu hạ nàng rời giường. Trong lúc thay y phục, nhìn thấy những vết tích ái muội trên người nàng, cả hai đều đỏ mặt. Đường Thư Nghi cũng khá xấu hổ, nhưng loại chuyện này vẫn phải từ từ thích ứng. Được người hầu hạ quen rồi, cũng không thể bảo người ta sau này không hầu hạ nữa.
Nàng tắm rửa, thay quần áo gần xong, Tiêu Hoài đã trở lại. Hắn trực tiếp tự mình tắm rửa trong tịnh thất, sau đó trở về thay y phục. Đường Thư Nghi phất phất tay để Thúy Trúc, Thúy Vân đi ra ngoài. Nàng đi tới giúp hắn thay y phục. Hai người họ coi như là tân hôn, bất cứ mọi chuyện mà hai người cùng làm đều mang theo một ý vị ngọt ngào.
Hai người sắp xếp xong thì cùng nhau đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đã ở bên ngoài tiểu hoa sảnh. Tối hôm qua, Tiêu Ngọc Minh ở trong đại doanh ngoài thành không trở về.
"Tối qua con có ngủ ngon không?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Con ngủ rất ngon."
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, nói với Tiêu Ngọc Thần: "Hôm nay ở cung yến nhất định sẽ gặp mặt Giai Ninh và đệ đệ của nàng ấy, con chiếu cố đệ đệ Giai Ninh nhiều một chút."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
Nói chuyện một lúc, người một nhà cùng đi đến nhà ăn dùng cơm. Vừa ăn xong, Triệu quản gia dẫn theo một quản sự của phủ Đường Quốc Công đi tới. Quản sự kia hành lễ nói: "Quốc Công gia nói, lát nữa sẽ đi cùng cô nãi nãi các ngài đến dự cung yến."
Quốc Công gia mà hắn nhắc đến tất nhiên là chỉ Đường Quốc Công.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Lát nữa chúng ta cùng đến phủ Đường Quốc Công."
"Vâng."
Quản sự hành lễ rồi lui ra. Sau khi thu dọn tàn cuộc, Đường Thư Nghi cùng mọi người đi đến phủ Đường Quốc Công. Vừa đến nơi, đã thấy Đường Quốc Công và gia quyến đang đứng chờ sẵn ở cửa. Tiêu Hoài xuống ngựa, đỡ Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu xuống xe. Cả nhà cùng tiến lên hành lễ thỉnh an Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công nhìn thấy quan hệ giữa Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dường như thân thiết hơn trước rất nhiều, vui mừng đến nỗi khóe mắt nhíu lại càng thêm vài phần. Thấy Tiêu Ngọc Minh không có ở đó, ông đoán Tiêu Hoài có lẽ đã có an bài khác nên cũng không hỏi nhiều. Hai nhà cùng nhau lên đường đến Hoàng cung.
Vừa tới nơi, đã thấy cổng cung đã đậu không ít xe ngựa. Vẫn là Tiêu Hoài xuống ngựa trước, sau đó vén rèm xe đỡ Đường Thư Nghi xuống. Bao nhiêu phu nhân tiểu thư xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi ánh lên chút ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa xuống xe, họ đã thấy xe ngựa của phủ Đoan thân vương cũng đã đến. Tiêu Ngọc Thần liếc nhìn về phía đó, Đường Thư Nghi thấy vậy liền mỉm cười, nói: "Con cũng nên qua thỉnh an Đoan thân vương, mau đi đi."
Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu đi tới. Giai Ninh quận chúa đang bước xuống xe ngựa, nhìn thấy hắn bèn hành lễ: "Thế tử."
Tiêu Ngọc Thần cũng đỏ mặt đáp lại lời chào, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong vạt áo đưa cho nàng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy có quá nhiều người xung quanh đang nhìn họ, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Giai Ninh quận chúa cũng đỏ mặt. Nàng nhận lấy chiếc hộp Tiêu Ngọc Thần đưa, nói: "Cảm ơn thế tử."
"Không... không cần." Tiêu Ngọc Thần lắp bắp nói.
"Khụ khụ!"
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan của Đoan thân vương. Tiêu Ngọc Thần lập tức tiến tới hành lễ với hắn: "Đoan thân vương gia bình an."
"Hừ!" Đoan thân vương khịt mũi một tiếng: "Sao không thấy ngươi tặng lễ vật cho bổn vương?"
Tiêu Ngọc Thần: "........"
Mọi người xung quanh: "........."
Sớm biết vị Đoan thân vương này đúng là một lão công tử bột hồ đồ, hôm nay mới thực sự mở mang tầm mắt.
"Lễ vật tặng cho Vương gia đã chuẩn bị xong từ sớm, ngày khác thần sẽ sai người gửi qua cho Vương gia." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đoan thân vương lại hừ một tiếng. Hắn ta vốn không cần lễ vật gì, nhưng việc hôn sự này được định xuống khiến hắn ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn ta liền muốn tìm cớ kiếm chuyện.
Còn Giai Ninh quận chúa ở bên cạnh, cho dù tâm trí có trưởng thành đến đâu, lúc này cũng vì xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt. Thấy Đường Thư Nghi đi tới, nàng vội vàng hành lễ: "Phu nhân bình an."
Đường Thư Nghi nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói: "Mấy ngày không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết. Hôm nào đến phủ chơi nhé."
"Vâng." Giai Ninh quận chúa cảm kích nhìn nàng nói.
Hành động của Đường Thư Nghi không chỉ giúp giảm bớt sự xấu hổ cho quận chúa mà còn gián tiếp nói với những người xung quanh rằng, nàng rất hài lòng với vị con dâu tương lai này, cho dù nàng ấy có một người cha không ra gì.
Bên kia, Tiêu Hoài đi tới trước mặt Đoan thân vương, chắp tay hành lễ, sau đó vỗ vỗ vai hắn ta hai cái, nói: "Nghe nói Vương gia thích đi săn, khi nào ta cùng Vương gia so một trận."
Đoan thân vương giờ khắc này cảm thấy vai mình như bị búa nặng đập trúng, đau đến mức suýt nữa rên rỉ ra tiếng. Nhưng cho dù hắn ta có vô dụng đến đâu, cũng muốn giữ thể diện, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
"Được... được... Khi nào so một trận." Hắn ta ứng phó nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai hắn ta lần nữa. Đoan thân vương lập tức trốn sang một bên. Nói đùa, nếu lại bị hắn vỗ nữa, chẳng phải sẽ bị vỗ bay người sao.