Tiêu Hoài nhìn biểu tình của Hoàng đế, đại khái đoán được ý đồ của y. Trong lòng cười lạnh một tiếng: "Thần không thể nuốt lời, xin Hoàng thượng tha tội."
Câu này khiến Hoàng đế nhất thời hưng phấn, y nheo mắt lại, "Xem ra Tiêu ái khanh muốn kháng chỉ."
Y giơ tay chỉ vào Tiêu Hoài, "Định Quốc Công Tiêu Hoài kháng chỉ..."
"Hoàng thượng."
Ngô Chính Tín - thân tín của Hoàng đế đi ra hét to một tiếng, sau đó quỳ trên mặt đất nói: "Định Quốc Công vì đại triều đã lập không ít chiến công hiển hách, nếu ngài muốn ban thưởng, chi bằng đổi sang một thứ khác cũng được mà, thần thiếp đều có tình cảm sâu đậm với phu nhân của mình."
Hoàng đế như bị nghẹn, tức trong cổ họng không lên không xuống, vô cùng khó chịu. Y biết Ngô Chính Tín đang nhắc nhở mình, bây giờ không phải là thời cơ để trị tội Tiêu Hoài, nhưng y không thể chờ đợi được nữa. Bây giờ Tiêu Hoài đã là cái gai trong lòng y.
Y ngồi trên đó trầm mặc không nói, triều thần bên dưới im lặng, chờ đợi quyết định cuối cùng của y. Ngô Chính Tín sắp gấp đến chết, nếu bây giờ Hoàng đế trị tội Tiêu Hoài, tuyệt đối không có chỗ nào tốt. Nếu Hoàng đế bị hạ bệ, hắn ta là thân tín của Hoàng đế cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn ta quay đầu nhìn Tiêu Khang Thịnh, Tiêu Khang Thịnh hiểu ý, đi đến bên cạnh Hoàng đế, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, hôm nay Tiêu nhị công tử không đến tham gia cung yến, Định Quốc Công chắc chắn có sự chuẩn bị. Ngoài thành còn có vài nghìn Tây Bắc quân."
Nắm đ.ấ.m của Hoàng đế siết chặt, thật ra bây giờ y cũng không biết, Tiêu Hoài thật sự mang về bao nhiêu người. Mặt ngoài là sáu nghìn người, nhưng bí mật còn bao nhiêu thì y không rõ.
"Tiên hoàng ơi....." Lúc này, giọng khóc của Đường Quốc Công vang lên, chỉ thấy ông ấy quỳ trên mặt đất, đưa tay vỗ vỗ cái bàn nhỏ, rơi nước mắt, nói:
"Tiên hoàng ơi, lão thần trước giờ không nghĩ tới có một ngày bị người ta làm cho tiến thoái lưỡng nan. Tiên hoàng ơi, ngài nhìn xem! Thần chỉ có một nữ nhi, người đến tuổi trung niên còn bị người ta ép buộc về nhà, ngài nói thần nên làm thế nào, hu hu hu...."
Các vị đại thần nhìn Đường Quốc Công khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, các lão thần lúc đầu đi theo tiên hoàng giành giang sơn, trong lòng cũng cảm thấy đau khổ. Cũng có không ít người trong lòng trợn trắng mắt, lão hồ ly Đường Quốc Công lại đang diễn kịch.
Sắc mặt Hoàng đế tái nhợt, bây giờ y đang cưỡi hổ khó xuống.
"Hoàng thượng," Lúc này Thái phi lên tiếng, "Đường Quốc Công nói tới tiên hoàng, làm ta nhớ đến chuyện nhiều năm trước. Năm đó Thừa Duẫn sáu bảy tuổi, có lần Đường Quốc Công dẫn bảo bối của ông ấy tiến cung. Tiên hoàng thấy tiểu cô nương này thông minh lanh lợi liền cảm khái nói với ông ấy, nếu như Thừa Duẫn lớn hơn hai tuổi thì tốt rồi, trẫm có thể ban hôn cho Thừa Duẫn và bảo bối của Đường Quốc Công."
Thái phi khẽ cười, rồi nói tiếp: "Lúc đó, ta đã nói với tiên hoàng, dù Thừa Duẫn có lớn hơn hai tuổi cũng không thể gả cho người khác được. Nghe nói thế tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ cùng với tiểu thư nhà Đường Quốc Công vốn là thanh mai trúc mã. Tiên hoàng nghe xong liền cười lớn, còn nói hai người họ quả thật rất xứng đôi."
Thái phi nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, mỉm cười: "Ánh mắt của tiên hoàng quả thực rất tinh tường, nhìn xem bây giờ họ tốt đẹp đến nhường nào. Hoàng thượng, tiên hoàng cũng hy vọng hai người họ sẽ luôn hòa thuận vui vẻ như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai tay Hoàng đế siết chặt lại, nhưng nét mặt đã dịu đi nhiều phần. Hoàng hậu thấy vậy lập tức nói: "Hoàng thượng thứ tội, đều là thần thiếp sai, thần thiếp đã nhầm lẫn trong việc tác hợp uyên ương."
Hoàng đế âm thầm hít sâu vài hơi để kiềm chế cơn khó chịu trong lòng, rồi nói: "Quả thật là Hoàng hậu sai rồi. Định Quốc Công phu thê tình thâm, không thể nạp thiếp. Từ nay về sau, chớ nhắc lại chuyện Định Quốc Công nạp thiếp nữa."
Biểu cảm trên mặt Hoàng hậu có chút cứng đờ, "Vâng, thần thiếp đã rõ."
Hoàng đế gượng cười, "Tiêu khanh vì Đại Càn ta lập được công lao hiển hách, nếu ái khanh không thích mỹ nhân, trẫm liền ban thưởng thứ khác."
"Tạ ơn long ân của chủ tử." Tiêu Hoài hành lễ, Đường Thư Nghi cũng tùy theo hành lễ.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về chỗ của mình. La Tiếu Nam bị bỏ lại một mình giữa sảnh yến hội, lúc này nàng ta chính là người xấu hổ nhất. Nàng ta được Hoàng đế ban cho Tiêu Hoài, nhưng Tiêu Hoài lại cự tuyệt. Vậy thì sau này, còn ai ở Thượng Kinh dám cưới nàng ta nữa?
Giờ khắc này, sắc mặt nàng ta tái nhợt, quay đầu nhìn Tiêu Hoài, thấy hắn đang tự rót rượu thưởng thức, hoàn toàn không liếc nhìn nàng ta dù chỉ một lần. Mà cả Hoàng đế lẫn Hoàng hậu cũng không hề để ý đến nàng ta.
Vậy nàng ta nên làm thế nào bây giờ?
"Hoàng thượng!" La Tiếu Nam quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở.
Tâm trạng vốn đã không tốt của Hoàng đế, nghe tiếng khóc của nàng ta càng thêm phiền chán. Y phất tay: "Kéo người xuống."
Vài cung nữ, thái giám đi tới kéo La Tiếu Nam xuống, vũ cơ lại lên sân khấu, tiếng nhạc vang lên, lại là ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng trong lòng mỗi người ngồi ở đây đều không khỏi suy tính. Cuộc tranh đấu giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế coi như chính thức bắt đầu rồi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chính mình nên đứng về phía nào, hay là không đứng về phe ai cả? Mỗi người tự có sự cân nhắc riêng.
Yến hội kéo dài tưởng chừng kết thúc trong vui vẻ. Hoàng đế và Hoàng hậu rời đi trước, các đại thần và gia quyến cũng lần lượt cáo lui. Đường Thư Nghi và bọn họ ra khỏi cửa cung, chào hỏi những người quen biết, sau đó lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.
Nhưng xe ngựa còn chưa lăn bánh, một giọng nói mềm mại, có phần nhút nhát từ bên ngoài truyền tới: "Xin phu nhân thu nhận Tiếu Nam."
Đường Thư Nghi vén rèm xe lên, nhìn thấy một mỹ nhân liễu yếu đào tơ đang đứng bên cạnh xe ngựa, không phải La Tiếu Nam thì còn là ai? Giờ khắc này, khuôn mặt nàng ta đẫm lệ, lớp trang điểm cũng hơi nhòe đi. Nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù trong tình cảnh đó cũng khiến người ta không khỏi muốn nâng niu.