Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 481



Đầu Chương Nguyên bị c.h.é.m đứt, m.á.u tươi phun ra như vòi nước. Tiêu Hoài ở gần hắn nhất, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên khắp người khắp mặt hắn.

Nhưng Tiêu Hoài không quan tâm, hắn liếc nhìn đầu Chương Nguyên lăn xa vài mét, nói: "Ngày mai treo t.h.i t.h.ể và đầu lâu của hắn ta lên cổng thành, nói với bên ngoài, có kẻ xấu phái thích khách tới g.i.ế.c bổn Quốc Công, bổn Quốc Công treo đầu thích khách lên tường thành, biểu thị răn đe."

"Vâng." Vu Dũng Chí và Hướng Vinh vội vàng nói. Họ biết, lần này chủ soái của bọn họ thực sự đã tức giận.

Lúc này lại nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Theo ta ra khỏi thành."

Vừa nói hắn vừa đi ra ngoài, Hướng Vinh và Vu Dũng Chí vội vàng đi theo. Hướng Vinh cũng đưa khăn tay cho hắn, Tiêu Hoài nhận lấy, lau m.á.u trên mặt nói: "Phái người nói với phu nhân một tiếng, có chuyện ra ngoài thành, bảo phu nhân yên tâm nghỉ ngơi."

"Vâng."

Vu Dũng Chí vội vàng sai một binh sĩ chạy về hậu viện bẩm báo với Đường Thư Nghi, còn bản thân thì mau chóng đuổi theo Tiêu Hoài. Đến cổng phủ, ba người lên ngựa, phi nước đại về phía cổng thành.

Đến cổng thành, đám thị vệ canh gác muốn tiến lên chặn lại, nhưng chưa kịp hành động, đã nghe thấy một giọng nói vang lên: "Định Quốc Công đang truy đuổi thích khách, mau mở cổng thành!"

Thị vệ nhìn kỹ thì thấy quả đúng là Định Quốc Công, vội vàng mở cổng thành. Họ nhìn ba con ngựa lao vun vút đi qua rồi mới đóng cổng lại.

Đường Thư Nghi sau khi thấy Tiêu Hoài rời đi cũng trở về tịnh thất tắm rửa sơ qua. Khi quay về, thấy Tiêu Hoài vẫn chưa trở lại, nàng có chút lo lắng. Lúc này, Thúy Trúc bước tới báo cáo: "Có binh sĩ từ tiền viện đến báo, Quốc Công gia đã ra khỏi thành, dặn ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi."

"Thích khách thì sao?" Đường Thư Nghi hỏi.

Thúy Trúc đáp: "Thích khách đã bị Quốc Công gia hạ gục rồi ạ."

Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lên giường nghỉ ngơi, nhưng dường như thế nào nàng cũng không ngủ được. Nàng dứt khoát không ngủ nữa, dựa vào đầu giường, đốt đèn lên đọc sách, mãi đến khi trời gần sáng mới cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nàng lại nằm xuống, lần này rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Nhưng trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy có ai đó đang ôm mình vào lòng. Mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tiêu Hoài.

"Chàng về rồi?" Nàng hỏi.

Tiêu Hoài vùi mặt vào hõm cổ nàng, "Ngủ thêm chút nữa đi."

Đường Thư Nghi thật sự buồn ngủ, nàng tìm được một tư thế thoải mái trong n.g.ự.c hắn, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Tiêu Hoài vuốt ve thái dương nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, rồi cũng nhắm mắt lại.

Đêm giao thừa, là ngày lễ quan trọng nhất trong năm. Mỗi nhà ở Thượng Kinh, từ sáng sớm đã mở cửa, đốt pháo, dán câu đối xuân, không khí náo nhiệt vô cùng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà cổng thành lại càng thêm phần náo nhiệt. Rất nhiều bách tính ra vào cổng thành, khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể và đầu lâu treo lủng lẳng bên cửa thành, ban đầu là sửng sốt, sau đó liền tụ tập lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Có người biết chữ liền đi tới đọc cáo thị dán bên cổng thành. Đợi họ đọc xong, bách tính mới biết, đêm qua có kẻ gian đã phái thích khách đến g.i.ế.c Định Quốc Công. Thi thể treo ở đó chính là thích khách muốn g.i.ế.c Định Quốc Công, bị Định Quốc Công hạ gục, hôm nay treo ở cổng thành để làm lời răn đe.

Nghe xong nội dung cáo thị, không ít bách tính chỉ vào t.h.i t.h.ể mà nguyền rủa. Họ mắng thích khách, mắng kẻ đứng sau thích khách. Trong lòng bách tính Đại Càn, Tiêu Hoài là một vị anh hùng không ai có thể lay chuyển.

Hôm nay Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy có hơi muộn. Khi hai người tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ. Hôm nay là giao thừa, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, hai người nhanh chóng rời giường.

"Tối hôm qua chàng ra khỏi thành là để làm gì?" Đường Thư Nghi vừa mặc y phục vừa hỏi Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài tùy ý nói: "Dẫn người đến biệt viện ngoài thành của Lý Thành Ý."

Đường Thư Nghi: "......." Đây là muốn khai chiến sao?

Tiêu Hoài quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cười nói: "Hắn không muốn vui vẻ đón Tết, nhưng ta thì có. Khi phá biệt viện của y, ta cũng có che mặt lại. Lý Thừa Ý chắc chắn sẽ nghĩ đến ta, nhưng y không có chứng cứ."

Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm. Không phải nàng sợ, chỉ là cảm thấy mọi việc diễn ra quá đột ngột. Nàng xuống giường, lại hỏi: "Chẳng lẽ là biệt viện Hoàng đế xây ở núi Tử Vân mấy năm trước sao?"

Tiêu Hoài gật đầu. Đường Thư Nghi nhìn hắn nói: "Phỏng chừng y sẽ tức c.h.ế.t mất."

Nghe nói biệt viện kia khi xây dựng Hoàng đế đã tốn rất nhiều tâm huyết, y vô cùng yêu thích nó, mỗi mùa hè đều đến đó tránh nóng.

Tiêu Hoài hừ lạnh một tiếng, "Là y tự tìm lấy họa."

Đường Thư Nghi lấy một bộ y phục từ trong tủ ra đưa cho hắn, giúp hắn mặc lên người, miệng nói: "Không biết trong cơn giận, Lý Thừa Ý có làm ra chuyện gì khác không, chúng ta phải cẩn thận một chút mới phải."

"Nàng không cần lo lắng," Tiêu Hoài nhìn xuống thắt lưng nàng rồi nói: "Ta đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Nếu như y vẫn còn có hành động gì khác, cùng lắm thì ta sẽ ra tay trước. Chỉ là, ta cảm thấy y sẽ không làm vậy đâu. Lý Thừa Ý không có sự quyết đoán đến thế."

Đường Thư Nghi biết hắn là người luôn suy nghĩ mọi chuyện chu toàn, cũng không quá lo lắng, lại giúp hắn chải tóc, nhìn hắn đi tịnh thất rồi mới gọi người đến hầu hạ mình thay xiêm y, chải đầu, rửa mặt.

Hoàng cung.

Hoàng đế đêm qua cũng một đêm không ngủ, Chương Nguyên một đêm không trở về, y liền biết lành ít dữ nhiều. Thật ra y cảm thấy có chút hối hận, Tiêu Hoài mới khải hoàn về triều không lâu, y không nên vội vàng động thủ như vậy.

Nhưng chuyện đã thành, hiện tại y có hối hận cũng vô dụng.