Tiêu Hoài phất phất tay để hắn đứng dậy, Tiêu Khang Thịnh liếc mắt nhìn Tiêu Hoài, thấy mặt hắn hồng hào, vẻ mặt uy nghiêm. Lại nhìn hai nhi tử đứng đằng sau người hắn, một người văn nhã tuấn tú, một người cao lớn mạnh mẽ. Lại nghĩ đến vị Hoàng đế còn đang nằm trong cung, Tiêu Khang Thịnh thở dài trong lòng, làm sao có thể đấu lại?
"Hoàng thượng bảo nô tài mang thưởng cho Quốc Công gia." Tiêu Khang Thịnh cười nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, sau đó quỳ trên mặt đất, Đường Thư Nghi và ba huynh muội cũng quỳ xuống. Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ, Đường Thư Nghi nghe một loạt khen thưởng, cũng không biết đ.á.n.h giá vị Hoàng đế này như thế nào, đúng là không phải văn vẻ một cách bình thường.
Tiêu Khang Thịnh truyền chỉ xong liền rời đi, Tiêu Hoài bảo Đường Thư Nghi trực tiếp bỏ đồ vật vào kho. Đường Thư Nghi phái Thúy Vân ghi vào sổ, trong lòng nói người kiếp trước cũng ngậm thìa vàng lớn lên, đúng là không coi tiền bạc là thứ gì cả.
Kể từ khi Tiêu Hoài trở về, Hoàng đế ban rất nhiều phần thưởng, còn có chiến lợi phẩm mà hắn lấy được khi đ.á.n.h bại Nhu Lợi quốc, tất cả đều cho vào nhà kho chung. Tư khố của hắn lại không tăng thêm chút đồ vật nào.
Cho dù nói thế nào đi nữa, gia tài trong phủ càng ngày càng nhiều chính là chuyện tốt.
Viết đồ vật vào sổ rồi cho vào kho, Đường Thư Nghi lại bắt đầu bận rộn. Ngày mai là mùng một năm mới, Tiêu Ngọc Thần phải đến phủ Đoan thân vương chúc tết. Đây là lần chúc tết đầu tiên sau khi hắn và Giai Ninh quận chúa định thân, tất nhiên phải rất coi trọng.
Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đến nhà kho lựa chọn một hồi, sau đó chọn lễ vật mà Tiêu Ngọc Thần cần mang đến vào ngày mai. Sau đó nàng lại nói với Tiêu Ngọc Thần: "Quà con tự tặng cho Giai Ninh, ta sẽ không chọn giúp con."
Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ mặt nói: "Nhi tử đã chuẩn bị xong rồi."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Làm rất đúng, con càng tặng nhiều quà mới có thể thể hiện sự coi trọng của con với nàng ấy."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cười hì hì hỏi: "Đại ca tặng quà gì cho Giai Ninh quận chúa vậy?"
Tiêu Ngọc Thần liếc mắt nhìn muội muội, thản nhiên nói: "Ta không nói cho muội biết."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì cười lớn, Đường Thư Nghi cũng mỉm cười. Ba người ra khỏi nhà kho, Tiêu Ngọc Thần trở về tiền viện, còn Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu trở về Thế An Uyển. Vừa bước vào, nha hoàn Thúy Trúc đã vui vẻ nói: "Phủ Tiêu Dao Vương phái người mang đồ tới."
"Ai, để ta đi xem." Tiêu Ngọc Châu vừa nói vừa chạy thẳng vào phòng, con bé biết chắc chắn Lý Cảnh Tập sẽ tặng quà cho mình.
Đường Thư Nghi nhìn theo bóng lưng của con bé rồi mỉm cười, sau đó cũng cùng đi đến tiểu hoa sảnh. Nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều lễ vật, còn Tiêu Ngọc Châu đang cầm một cái hộp nhỏ, lần lượt mở từng món quà một. Đều là những món đồ nhỏ xinh mà các tiểu thư khuê các yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không thể không thừa nhận, Lý Cảnh Tập thực sự nắm rõ sở thích của Ngọc Châu. Đường Thư Nghi thở dài, nhìn tình cảnh trước mắt, ba đứa con trai của nàng chỉ còn nhị nhi tử là còn độc thân.
Nàng đang nghĩ, nhân dịp năm mới này, nàng sẽ dẫn Tiêu Ngọc Minh đến Tạ gia một chuyến, để hai đứa trẻ có thêm cơ hội gặp gỡ, nếu cảm thấy vẫn còn hợp nhau, vậy thì có thể định đoạt mối hôn sự này.
Cứ để chúng tự do tìm hiểu nhau một đoạn thời gian dài, điều đó là không thể nào. Chỉ cần cho chúng gặp mặt vài lần trước khi định hôn, có thể hiểu biết lẫn nhau đã là rất tốt rồi.
Hôm nay là đêm giao thừa, buổi chiều phải đi tế tổ. Đường Thư Nghi sai Tiêu Ngọc Châu đi chuẩn bị quà đáp lễ cho Thái phi và Lý Cảnh Tập, còn mình thì đi chuẩn bị đồ vật để tiến hành cúng bái tổ tiên.
Nguyên quán của Tiêu gia không đặt ở Thượng Kinh, mộ phần của tổ tiên tất nhiên cũng không ở đây. Việc thờ cúng tổ tiên cũng là để tỏ lòng thành kính với lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân của phủ Quốc Công. Buổi chiều, Tiêu Dịch Nguyên cùng mọi người đã đến phủ Quốc Công từ sớm. Chỉ là Lục thị - tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên lại không đến.
Đường Thư Nghi có thể hiểu được, việc bà ấy đến đây cũng sẽ khá khó xử. Tiêu Kính và phu nhân cùng nhi tử của hắn ta cũng đến. Một nhà đoàn tụ cùng đến trước phần mộ của lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân.
Lần này Tiêu Hoài không cưỡi ngựa, mà ngồi trên xe ngựa cùng Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi thở dài cảm thán: "Nếu như linh hồn của Hầu gia và Hầu phu nhân cũ vẫn còn hiện hữu nơi đây, biết được tình cảnh hiện tại của hai chúng ta, không biết hai vị sẽ nghĩ thế nào."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, hai chúng ta và hai vị họ coi như cùng chung một chí hướng để hoàn thành." Tiêu Hoài nắm lấy tay nàng, ôn tồn nói: "Chúng ta cảm kích vì nhờ vào thân thể của bọn họ mà có thể tiếp tục tồn tại, nhưng chúng ta cũng toàn tâm toàn ý mà thực hiện những trách nhiệm mà bọn họ vốn nên làm. Nếu như bọn họ có thể sống trong thế giới của chúng ta, thay chúng ta tiếp tục cuộc sống, vậy thì quả thực là hoàn mỹ rồi."
"Ta chỉ cảm thấy sinh mệnh của con người thật kỳ diệu, lúc trước ta chưa từng nghĩ tới, sau khi một người c.h.ế.t đi linh hồn vẫn có thể tồn tại." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài: "Như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao, tinh thần của nhân loại có thể tồn tại mãi mãi."
Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã đến nghĩa địa. Hai người xuống xe, dẫn theo những người của Tiêu gia đến trước bia mộ của lão Hầu gia và lão Hầu phu nhân, cung kính tiến hành lễ bái ba quỳ chín lạy.
Gia đình Tiêu Dịch Nguyên không chỉ bái lạy lão Hầu gia, mà còn cung kính cúi đầu bái lạy cả lão Hầu phu nhân. Đường Thư Nghi nhìn thấy cảnh tượng này, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoài: "Đúng là rất thông minh."
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, "Nếu sau này có thể đạt được thành tựu, cũng coi như không phụ lòng kỳ vọng của phu nhân."
Trong lòng Đường Thư Nghi thầm nghĩ, dù cốt truyện của cuốn tiểu thuyết kia đã vỡ vụn không còn nguyên dạng, Tiêu Dịch Nguyên vẫn là nhân vật chính. Tạm không bàn đến hào quang của nhân vật chính, ít nhất những năng lực cần có thì hắn vẫn sở hữu.
"Chúng ta và hắn đều có thể thành tựu." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Phu nhân nói rất đúng."