Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 492



Cho nên, nàng ta hận Nhậm Kiến Thụ, hận tất cả mọi người trong Nhậm gia.

"Phu nhân, người có muốn tường thuật chuyện hôm nay cho Mạnh phu nhân biết không?" Hạnh Nhi khẽ hỏi Tào thị.

Tào thị cười lạnh: "Không cần."

Nghĩ lại, việc Mạnh Tú Trân mai mối cho nàng cùng Đoan thân vương cũng chẳng có ý tốt đẹp gì, nếu không phải nàng ta qua lại với Đoan thân vương thì đã không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Bánh xe lăn bánh về Nhậm phủ, chỉ thấy trước cửa lớn đã treo đèn kết hoa, rộn ràng náo nhiệt. Trong khoảnh khắc, lửa giận của Tào thị như núi lửa phun trào, Nhậm Kiến Thụ dựa vào Tào gia bọn họ mới có được ngày hôm nay, vậy mà đám người Nhậm gia lại được sống thoải mái, còn nàng ta lại bị chà đạp, sống uất ức như vậy.

Nàng ta vén màn xe rồi bước xuống, đứng trước cửa lớn. Gã sai vặt giữ cửa thấy nàng ta, vội vàng hành lễ: "Phu nhân bình an."

Tào thị ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tấm biển khắc hai chữ Nhậm phủ thật lớn trên cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nàng ta sải bước vào phủ, đi thẳng về hướng yến tiệc. Giờ phút này, lửa giận đã đốt cháy mọi dây thần kinh trên người nàng ta, chỉ còn lại sự hưng phấn, đến mức không còn cảm nhận được cơn đau nơi đùi.

Chỉ một lát sau, nàng ta đã đến nơi tổ chức yến tiệc. Vừa bước vào, nàng thấy bên trong đang ăn uống linh đình. Mẹ chồng nàng ta, Nhậm lão phu nhân, đang cùng với ả biểu muội tiểu thiếp bên cạnh nói cười vui vẻ. Tào thị cười lạnh, bước tới, đứng trước mặt Nhậm lão phu nhân và nói: "Mẫu thân người cũng thật là, trường hợp như thế này sao có thể mang theo một thiếp thất bên mình?"

Lời nói của nàng ta khiến cả sảnh tiệc lặng phăng phắc. Trong mắt rất nhiều người hiện lên vẻ thích thú. Nhậm lão phu nhân không ngờ Tào thị đột nhiên trở về, càng không ngờ nàng ta lại chỉ trích bà ta trước mặt mọi người như vậy.

Bà ta chỉ ngón tay vào Tào thị, phẫn nộ nói: "Tào thị, đây là thái độ nói chuyện của ngươi với trưởng bối sao?"

Nhưng Tào thị không thèm để ý đến bà ta. Nàng nhìn Kỷ thị, biểu muội thiếp thân đang rưng rưng nước mắt, gương mặt đỏ bừng kia: "Đồ vô lễ, quỳ xuống!"

Vẻ mặt Kỷ thị lộ rõ sự sợ hãi và ủy khuất. Nàng ta đưa mắt nhìn Nhậm lão phu nhân, sau đó quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài, nói: "Thỉnh phu nhân trách phạt."

Tào thị nhìn Kỷ thị đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên nhớ lại vừa rồi nàng ta cũng quỳ gối trước mặt Giai Ninh quận chúa, cơn giận trong lòng càng thêm lớn. Nàng ta nhìn Kỷ thị, nói: "Kỷ thị vô lễ, Nhậm phủ ta không chứa chấp ngươi, ngươi về nhà đi."

Nói rồi, nàng nhìn Hạnh Nhi đang đứng bên cạnh, ra lệnh: "Dẫn nàng ta đi thu dọn đồ đạc, trước bữa tối phải cho nàng ta rời khỏi phủ."

Kỷ thị sững sờ, vẻ mặt yếu ớt trên khuôn mặt cũng biến mất. Nhậm lão phu nhân không ngờ Tào thị lại ra tay như vậy, chẳng lẽ nàng ta không biết thân phận thật sự của Kỷ thị sao?

"Ngươi dám!" Nhậm lão phu nhân đứng phắt dậy, nhìn Tào thị nói: "Đây là giáo dưỡng của Tào gia các ngươi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta không thấy giáo dưỡng của Tào gia chúng ta có gì sai." Đại tẩu của Tào thị cũng đứng dậy. Bà ấy đi đến bên cạnh Tào thị, cười lạnh nhìn Nhậm lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài giải thích cho ta nghe xem, thọ yến của ngài lại dẫn theo một thiếp thất đến tham dự, đó là quy tắc gì? Hay là nhà các người ngang nhiên trắng trợn sủng thiếp diệt thê?"

Tào đại phu nhân đã muốn phát tác từ lâu, Nhậm lão phu nhân dẫn tiểu thiếp đến xã giao, chính là tát vào mặt Tào gia bọn họ. Nhưng Tào thị vốn nên chủ trì yến hội vẫn mãi không xuất hiện, nàng ấy cũng không nói gì. Bây giờ Tào thị đã trở lại, Nhậm lão phu nhân muốn trút giận lên Tào thị, nàng ấy tất nhiên đứng về phía Tào thị.

"Các ngươi không biết, thân phận của Kỷ thị nàng không bình thường." Nhậm lão phu nhân đuối lý, thêm vào Tào đại phu nhân mạnh mẽ, lời lẽ cũng không còn hùng hồn như vậy nữa.

"Vậy thân phận của nàng ta là gì?" Tào thị nói: "Mẫu thân trước đây ngài chưa nói cho con biết, bây giờ ngài nói cho con nghe, thân phận của Kỷ thị là gì?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Nàng..." Nhậm lão phu nhân nào dám nói ra ngoài.

Tào thị lạnh lùng đứng ở đó, nhìn Nhậm lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời của bà ta. Nàng ta lúc trước quá bận tâm đến Nhậm Kiến Thụ, cũng quá bận tâm đến hài tử. Luôn cảm thấy rằng nếu quá cứng rắn với Nhậm Kiến Thụ, đối với hài tử không tốt. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn kết quả không phải cũng như vậy sao?

Dựa vào cái gì mỗi một người trong Nhậm gia đều sống vui vẻ, chỉ có mình nàng ta chịu uất ức? Về sau nàng ta muốn sống thoải mái thế nào thì sống thế đó.

"Ta không nói với ngươi nữa, lát nữa ta để Kiến Thụ nói với ngươi." Nhậm lão phu nhân lấy tay ôm trán, trông như sắp ngất xỉu. Bà ta nhìn Kỷ thị nói: "Con đỡ ta trở về."

Kỷ Trì vội vàng đứng dậy đỡ bà ta, nhưng lại nghe thấy Tào thị nói với một tiểu nha hoàn: "Qua đỡ phu nhân về nghỉ ngơi đi."

"Ngươi ....." Nhậm lão phu nhân chỉ vào Tào thị nói một chữ, sau đó ngất xỉu ngã xuống đất.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, người đến tham gia thọ đản, mặc dù vẫn muốn tiếp tục xem kịch, nhưng nếu như không cáo từ thì có chút không được hay, liền lần lượt cáo từ rời đi.

Tào thị không quan tâm lắm, bảo Hạnh Nhi dẫn theo vài vị bà tử kéo Kỷ thị đi dọn dẹp đồ đạc. Tào đại phu nhân thấy nàng ta quá khác với ngày thường, thấp giọng hỏi: "Lúc trước muội đi đâu?"

"Có vài chuyện cần phải ra ngoài." Tào thị mơ hồ nói, sau đó đổi chủ đề: "Đại tẩu tẩu trở về đi, bảo phụ thân mẫu thân không cần lo lắng cho ta, ta nghĩ thông suốt rồi, về sau sẽ không sống trong uất ức nữa."

Tào đại phu nhân cau mày, không phải nàng ấy cảm thấy cách làm của nàng ta sai, mà là hành vi của nàng ta quá bất thường. Nàng ấy lại nhỏ giọng nói: "Muội đừng qua lại với Mạnh Tú Trân đó nữa."

“Ta biết rồi đại tẩu, sau này ta cũng sẽ không ra ngoài nhiều nữa," Nàng ta cười lạnh, "Sau này chuyên môn thu thập Nhậm Kiến Thụ."

Dù sao về sau người Nhậm gia đừng nghĩ đến việc sống một cuộc sống thoải mái.