Sự tình đã đi đến một nửa, cho dù nàng ta có muốn quay đầu cũng không thể được nữa rồi.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần mọi chuyện thành công, ta sẽ lập tức phong lão Tứ làm Thái tử." Hoàng đế cam đoan nói. "Ta hiện chỉ còn lại hai đứa con là lão Tam và lão Tứ, con người của lão Tam thế nào, ngươi cũng biết rõ, hắn kém lão Tứ rất nhiều."
Viên phi gật đầu, đồng thời trong lòng âm thầm tính toán, đến lúc đó, không cần biết chuyện bức vua thoái vị là thật hay giả, chỉ cần Hoàng đế chết, con trai của nàng ta đã có cơ hội lớn đoạt được ngôi vị Hoàng đế. Khi đó, phải xem cuối cùng giữa nàng ta và Hoàng hậu, ai sẽ là người chiến thắng.
Hoàng đế ngồi trong tẩm điện của Viên phi một lúc rồi lập tức rời đi. Sau khi y đi, Viên phi lập tức sai người truyền tin cho Thái sư và Tứ hoàng tử.
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, một cung nữ đang cung kính bẩm báo với Hoàng hậu: "Sau khi Hoàng thượng nghe tin Định Quốc Công phủ và Tạ gia kết thân, người lập tức nổi giận, sau đó đã đến chỗ Viên phi, ngồi khoảng một khắc rồi mới trở về Ngự Thư Phòng."
Hoàng hậu tựa người lên ghế quý phi, khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hoàng thượng và Viên phi đang có âm mưu gì vậy chứ?"
Cung nữ đứng bên cạnh không nói gì, nàng ta cũng không nghĩ ra.
Một lúc sau, Hoàng hậu lại nói: "Truyền tin tức ra ngoài, nói với cha ta và các vị đại thần khác hãy chú ý đến động tĩnh của phủ Thái sư và Tứ hoàng tử."
Cung nữ lĩnh mệnh rồi lui ra ngoài. Hoàng hậu nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để Tứ hoàng tử lên ngôi Hoàng đế.
Mà giờ phút này, Lương quý phi cũng nhận được tin tức. Nàng ta cười lớn: "Tốt! Loạn lên hết đi! Cuối cùng ta cũng sắp báo thù được rồi!"
Ngày mười tháng giêng, triều đình bắt đầu lâm triều trở lại. Canh năm sáng sớm, Tiêu Hoài đã phải rời khỏi ổ chăn ấm áp để vào triều. Đường Thư Nghi cũng không giống như những phu nhân khác, rời giường hầu hạ phu quân rửa mặt, thay quần áo.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói còn phảng phất chút ngái ngủ: "Trước khi ra cửa thì nhớ ăn điểm tâm nhé."
"Được, ta biết rồi, nàng cứ ngủ tiếp đi." Tiêu Hoài nhẹ nhàng thay xong y phục rồi đi ra ngoài. Hai gã hầu cận đã sớm đứng chờ bên ngoài. Hắn rửa mặt qua loa, rồi ăn chút điểm tâm, sau đó cưỡi ngựa vào triều.
Khi hắn đến, cửa cung còn chưa mở, nhưng đã có rất nhiều quan viên đứng chờ ở bên ngoài. Hắn xuống ngựa đi qua, không ít người mỉm cười chào hỏi. Tiêu Hoài cũng hàn huyên với họ vài câu, cuối cùng đứng ở bên cạnh Đường Thư Bạch. Tề Lương Sinh đứng ở phía còn lại của Đường Thư Bạch.
"Lát nữa hãy bảo Thư Nghi về nhà một chuyến, lão gia tử có chuyện muốn nói." Đường Thư Bạch nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài vuốt cằm: "Sau khi hạ triều, ta sẽ đi cùng nàng ấy qua đó."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chắc chắn là Đường Quốc Công có chuyện muốn nói với bọn họ.
Tiêu Hoài đưa mắt nhìn Tề Lương Sinh, rồi nói tiếp: "Sắp tới là kỳ thi mùa xuân, chuyện của Ngọc Thần còn phải làm phiền Tề đại nhân."
Tề Lương Sinh khẽ ừ một tiếng, không còn vẻ mặt lạnh lùng như trước kia. Trải qua một thời gian dài như vậy, tâm tình của hắn cũng đã điều chỉnh khá tốt. Chuyện đã định trước sẽ không có kết quả thì dù nội tâm có rối rắm thế nào cũng vô dụng. Hơn nữa, Tiêu Hoài đối xử với nàng ấy quả thật rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, cửa cung đã mở, triều thần lục tục đi vào, dựa theo chức quan mà lựa chọn vị trí đứng. Lại thêm một lát sau, Hoàng đế ngự tới. Chúng quan viên hành lễ, buổi nghị triều chính thức bắt đầu.
Hiện tại Đại Kiền đã thu phục Nhu Lợi quốc, biên cương đã vững chắc. Việc cần làm bây giờ là phát triển đời sống nhân dân. Hiển nhiên đám triều thần cũng nhận thức rõ điều này, cho nên những tấu chương dâng lên cơ bản đều xoay quanh vấn đề dân sinh.
Nhưng dường như Hoàng đế không quá để tâm đến chuyện này. Khi quan viên đưa ra một số đề nghị để phát triển dân sinh, y đều nói để sau rồi sẽ bàn. Một câu "để sau" rồi nói, cũng không biết đến bao giờ mới thực sự được bàn đến. Rất nhiều triều thần cảm thấy rùng mình.
Buổi nghị triều kết thúc, đám triều thần lục tục ra ngoài. Lúc này, một thái giám đi đến trước mặt Tiêu Hoài, khom lưng cười nói: "Định Quốc Công, Hoàng thượng mời ngài tới thư phòng."
Cước bộ Tiêu Hoài thoáng dừng lại, sau đó đi theo vị thái giám đến Ngự Thư Phòng. Nhóm triều thần thấy cảnh đó, rất nhiều người trong lòng không khỏi xao động. Tất cả bọn họ đều hiểu, sớm muộn gì giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế cũng sẽ nổ ra một trận đấu trí. Thậm chí, bọn họ còn mong muốn hai người này nhanh chóng khởi động cuộc đấu tranh, cho thiên hạ một kết quả rõ ràng. Như vậy, có lẽ triều đình cũng sẽ được thanh tẩy một phen.
Tiêu Hoài không bận tâm đến suy nghĩ của đám đại thần kia. Hiện tại hắn cũng không đoán ra được tâm tư của Hoàng đế, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nước đến chân thì nhảy. Chỉ là, hắn vẫn nên nhanh chóng đưa phu nhân và ba đứa nhỏ rời khỏi kinh thành thôi.
Trong lòng vừa suy nghĩ, hắn vừa đi theo tiểu thái giám đến Ngự Thư Phòng. Hoàng đế không ở đó duyệt tấu chương, mà đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ. Tiêu Hoài cung kính hành lễ với y, Hoàng đế cười, ngoắc tay gọi hắn: "Tiêu ái khanh, chơi với trẫm một ván cờ đi."
"Vâng."
Tiêu Hoài tiến lại, ngồi xuống đối diện y. Hoàng đế đã cầm quân cờ trắng, còn Tiêu Hoài cầm quân cờ đen. Sau khi Hoàng đế đi một nước cờ trắng, Tiêu Hoài tùy ý đặt quân cờ đen lên một chỗ. Hoàng đế nhìn vị trí quân cờ đen, chau mày, rồi lại hạ một nước cờ trắng.
"Tiêu ái khanh dự định khi nào thì quay về Tây Bắc?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Hoài lại đi một nước cờ trên bàn cờ, đáp: "Thần tất nhiên là nghe theo lệnh Hoàng thượng."
Hoàng đế nhíu mày nhìn các quân cờ rải rác trên bàn cờ, buông lời: "Nếu Tây Bắc đã yên ổn, ái khanh có thể nán lại kinh thành thêm chút nữa."
"Thần tuân chỉ." Tiêu Hoài đáp.