Ngày thứ hai, Đường Thư Nghi gọi nha hoàn Bạch Lộ bên người Tiêu Ngọc Châu đến trước mặt, nói cho nàng ấy chuyện nàng ấy sẽ cải trang thành Tiêu Ngọc Châu vào ngày Lễ Nguyên Tiêu, sau đó nói: "Tuy nói chúng ta đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, nhưng mọi chuyện đều sẽ có vạn nhất, chuyện này xác định là sẽ có nguy hiểm nhất định."
Bạch Lộ nghe xong gật đầu: "Nô tỳ bằng lòng."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Ngươi là con của hạ nhân trong phủ, sau khi mọi chuyện thành công, nếu người nhà ngươi có mong muốn thoát khỏi nô tịch, ta sẽ đưa khế ước bán mình của người nhà ngươi cho các ngươi. Nếu vẫn muốn ở lại trong phủ làm việc, ta sẽ bồi thường cho ngươi vàng bạc, an bài cuộc sống cho người nhà ngươi suôn sẻ."
Bạch Lộ vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Tạ ơn phu nhân."
Đường Thư Nghi đỡ nàng ấy đứng dậy: "Hai ngày này, ngươi cứ đợi ở trong viện, học cách bắt chước Ngọc Châu."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui." Bạch Lộ hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Đường Thư Nghi tựa mình vào ghế cẩm thạch, suy nghĩ xem còn chuyện gì cần sắp xếp, phải chuẩn bị chu đáo dù là chi tiết nhỏ nhất. Tất nhiên cũng sẽ có người giả trang thành Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, là binh sĩ trong quân của Tiêu Hoài.
Đối với những chuyện tiếp theo, nói không lo lắng là chuyện không thể nào. Nhưng nàng cũng có đủ tin tưởng, nàng tin tưởng vào phán đoán của mình, cũng tin tưởng vào Tiêu Hoài.
Bên kia, Tiêu Hoài đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng nhiều ngày nay hắn hầu như không hề ra khỏi cửa, mọi chuyện đều phân công xuống dưới.
Đêm Nguyên Tiêu đến, kinh thành vốn náo nhiệt càng thêm phần rực rỡ. Hàng năm vào dịp này, đèn lồng đủ sắc màu được treo khắp nơi, từ trước cổng các hộ gia đình đến những con đường lớn quan trọng, tạo nên một khung cảnh huy hoàng chưa từng thấy.
Trời chưa kịp tối hẳn, Lý Cảnh Tập đã có mặt tại Định Quốc Công phủ. Không lâu sau, Đường Thư Nghi cùng Tiêu Hoài, dẫn theo đám trẻ nhỏ, cũng rời khỏi phủ.
Ngay khi họ vừa đi khỏi, tin tức đã đến tai Tứ hoàng tử và Thái sư. Tứ hoàng tử bật cười lớn: "Ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi."
Thái sư, với vẻ mặt đầy lo lắng, cẩn thận hỏi gã sai vặt vừa đến báo tin: "Ngươi có nhìn rõ ràng là Khang Nhạc quận chúa không?" Vừa mở mắt ra sáng nay, ông ta đã có điềm báo chẳng lành.
Gã sai vặt kính cẩn bẩm báo: "Vi thần nhìn rất rõ, Khang Nhạc quận chúa và Định Quốc Công cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Khang thân vương cả lúc chăm chú nhìn Khang Nhạc quận chúa."
Tứ hoàng tử khịt mũi coi thường: "Rõ ràng là cóc ghẻ mà lại mơ tưởng đến thịt thiên nga."
Thái sư thở phào nhẹ nhõm, xua tay cho gã sai vặt lui ra. Sau đó, ông ta quay sang nói với Tứ hoàng tử: "Điện hạ chớ nên hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, thành bại đều ở một nước cờ này."
Tứ hoàng tử gạt đi, tỏ vẻ không quan tâm: "Chẳng lẽ ta còn trị không nổi một đứa nha đầu sao? Chờ đến khi ta 'gạo nấu thành cơm' rồi, Định Quốc Công liệu có thể làm gì được ta? Con gái của hắn đã bị ta phá thân, còn có thể gả cho ai nữa?"
Thái sư nghe lời này, nhíu chặt mày, vội vàng can gián: "Điện hạ vạn lần không thể! Khang Nhạc quận chúa mới chỉ mười một tuổi. Nếu ngài làm hại nàng, Định Quốc Công sẽ làm ra chuyện gì thì khó mà nói trước. Ngài chỉ cần tạo một hiện trường giả, cùng ở trong một phòng với Khang Nhạc quận chúa là đủ rồi." Ông ta quan sát thấy Định Quốc Công và phu nhân vô cùng yêu thương và cưng chiều con gái. Nếu để một đứa trẻ mười một tuổi bị hủy hoại danh tiết, cho dù có là hoàng tử, e rằng Định Quốc Công cũng sẽ không ngần ngại rút đao.
Nhưng Tứ hoàng tử dường như chẳng nghe lọt tai chữ nào. Hắn ta đứng dậy, bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Thái sư không cần lo lắng, ta tự biết chừng mực."
Thấy hắn ta rời đi, Thái sư tức giận đập mạnh xuống bàn. Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Ông ta đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng c.ắ.n chặt răng, quyết định thu dọn đồ đạc và rời đi. Chuyện đêm nay, ông ta cảm thấy nguy cơ thất bại là cực kỳ lớn.
Nếu đã quyết định chạy trốn, đương nhiên không thể mang theo quá nhiều. Ông ta gom hết ngân phiếu, vàng bạc cùng châu báu có giá trị. Nhìn những tài sản quý giá không thể mang đi trong kho, ông ta bỗng cảm thấy việc năm xưa thê tử hòa ly, mang đi hơn phân nửa gia sản cũng không phải là chuyện tồi tệ.
Ông ta mang theo hành lý, nhẹ nhàng rời khỏi cửa sau. Vừa mới ra khỏi cửa, quẹo vào một góc đường đã bị hai người bịt miệng, kéo mạnh nhét vào trong một chiếc xe ngựa.
"Quốc công gia quả nhiên liệu sự như thần!" Trong xe ngựa, một vị tướng sĩ mặc giáp trụ, nhìn thấy Thái sư bị ném vào, nói. "Thái sư, Quốc công gia nói còn có việc cần ngài phối hợp, ngài không thể chạy trốn được đâu."
Thái sư toàn thân tê liệt. Xong rồi. Cả đời lăn lộn giang hồ, cuối cùng lại tay trắng.
"Đi!" Người tướng sĩ hô lên một tiếng, chiếc xe ngựa lập tức xóc nảy trên đường.
Thái sư vẫn ngồi thẫn thờ trong xe ngựa, ông ta không biết mình sẽ bị đưa đi đâu. Nhưng đối với ông ta mà nói, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Dù sao thì, ông ta đã thua rồi, thua một cách triệt để.
Bên này, đoàn người Đường Thư Nghi vừa tới nơi phố xá nhộn nhịp, xuống xe, "Tiêu Ngọc Châu" lập tức mang một chiếc mặt nạ lên mặt, "Tiêu Ngọc Thần" và "Tiêu Ngọc Minh" cũng làm theo.
Đường Thư Nghi nhìn chiếc mặt nạ của họ, khẽ mỉm cười. Tiêu Hoài cũng mua cho nàng một chiếc. Đường Thư Nghi cầm nó trên tay, tiếp tục bước đi giữa dòng người tấp nập. Lý Cảnh Tập sánh bước cùng "Tiêu Ngọc Châu", thấy nàng thích thứ gì liền mua ngay. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tết Nguyên Tiêu năm sau, nhất định phải cùng nàng dạo bước trên con phố náo nhiệt này.
523 ---
Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên một trận náo động. Một đám người hung hãn đang lao vào đ.á.n.h nhau giữa dòng người, xô ngã không ít người, làm vỡ tan không ít đèn lồng. Trong khoảnh khắc, con phố vốn nhộn nhịp bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Lý Cảnh Tập vội đưa tay kéo "Tiêu Ngọc Châu", nhưng bị một tên đại hán lao tới xô mạnh, khiến hai người tách xa nhau. Chờ tên đó đi khỏi, hắn đã không còn thấy bóng dáng "Tiêu Ngọc Châu" đâu nữa. Lòng Lý Cảnh Tập chợt căng như dây đàn, vội vàng đi tìm nàng.
Lúc này, một người đàn ông tiến đến bên cạnh Lý Cảnh Tập, khẽ giọng nói: "Vương gia và thuộc hạ đã đến."
Lý Cảnh Tập đi theo người nọ, rời khỏi đám đông nhốn nháo, bước ra ngoài. Đã có người dắt ngựa chờ sẵn ở đó. Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía nam.
Giờ phút này, trái tim Lý Cảnh Tập đập loạn xạ. Dù biết người gặp nạn không phải là Tiêu Ngọc Châu thật sự, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng đến c.h.ế.t đi được. Hắn thử tưởng tượng nếu như Ngọc Châu chân chính bị bắt đi, hắn đã nghĩ đến việc đồ sát tất cả mọi người.
Bụi mù mịt bay lên trời...
Tiếng vó ngựa rít lên bên ngoài cửa thành. Thấy đám binh lính đang muốn ngăn cản, người hầu của Lý Cảnh Tập giơ cao tấm thẻ bài của Vương phủ, lớn tiếng quát: "Khang Thân Vương muốn ra khỏi thành, mau tránh ra!"
Đám binh lính nhìn kỹ, quả nhiên là Khang Thân Vương, bọn họ vội vàng cho phép đi qua. Đợi đám người của Lý Cảnh Tập đi khuất, mấy người lính mới bắt đầu bàn tán:
"Hôm nay chắc chắn sẽ có biến cố lớn! Tứ hoàng tử, Định Quốc Công và Khang Thân Vương đều rời khỏi thành!"
"Chuyện của các vị đại nhân, chúng ta không nên quản, mau đi canh gác cho tốt đi!"
Đoàn nhân mã của Lý Cảnh Tập phi nước đại tới một thôn trang nằm bên ngoài thành. Có người chạy tới báo tin: "Khang Nhạc Quận chúa bị kẻ xấu bắt vào thôn trang này. Tứ hoàng tử vừa rồi cũng đi vào, nói là muốn đi cứu người."
Bàn tay Lý Cảnh Tập nắm chặt lấy dây cương, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm vào thôn trang tối om, sau đó quất roi ngựa, lao thẳng vào. Người của hắn nối gót theo sát phía sau. Vừa bước vào trong, hắn chợt nghe thấy tiếng vũ khí va chạm vào nhau.
Lý Cảnh Tập men theo nơi phát ra âm thanh, tới một cái sân. Chỉ thấy bên trong có hai người đang đ.á.n.h nhau. Hắn định bước vào, bỗng có một hắc y nhân xuất hiện, khẽ giọng nói: "Vương gia, xin đi theo tiểu nhân. Tứ hoàng tử đã mang Khang Nhạc Quận chúa đến nơi khác rồi."
Đoàn người của Lý Cảnh Tập lập tức đi theo người nọ. Chỉ vài bước chân, họ đã tới một sân viện khác. Bọn hắn đ.á.n.h ngã những kẻ canh gác. Lý Cảnh Tập tiến đến căn phòng đang có ánh đèn.
Đứng trước cửa phòng, hắn chợt nghe giọng nói của Tứ hoàng tử vang ra từ bên trong: "Nàng là Ngọc Châu đúng không? Chắc nàng cũng biết ta là ai nhỉ? Hôm nay chuyện tốt của ta và nàng đã thành công, ngày khác khi ta bước lên vị trí đó, nàng chính là hoàng hậu. Ha ha ha ha..."
Rốt cuộc Lý Cảnh Tập không thể nghe nổi nữa. Chỉ nghe tiếng "loảng xoảng", hắn đá tung cánh cửa. Vừa nhìn vào trong, hắn thấy "Tiêu Ngọc Châu" vẫn còn đeo mặt nạ, lùi dần vào góc phòng. Còn Tứ hoàng tử đang đứng trước mặt nàng, vẻ mặt đầy dâm tà.
Nghe thấy động tĩnh, Tứ hoàng tử quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Cảnh Tập với vẻ mặt hung ác đứng ở cửa, hắn ta híp mắt hỏi: "Ngươi làm gì ở đây... Aaa..."
Không đợi hắn ta nói hết lời, Lý Cảnh Tập đã lao tới, giáng một quyền lên mặt Tứ hoàng tử. Vốn không hề đề phòng, Tứ hoàng tử loạng choạng lùi lại, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.
"Lão Thất, ngươi điên rồi sao!"
Tứ hoàng tử gầm lên với Lý Cảnh Tập, nhưng Lý Cảnh Tập chẳng buồn đáp một lời, tiếp tục lao lên muốn đ.á.n.h tiếp. Tứ hoàng tử cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.á.n.h trả. Những người đi theo Lý Cảnh Tập thấy vậy liền muốn tiến lên hỗ trợ.
Thế nhưng, Lý Cảnh Tập quát lớn về phía họ: "Tất cả không được lại đây!"
Hắn muốn tự tay kết liễu kẻ cặn bã này. Trong lòng hắn giờ đây tràn ngập lửa giận, Tứ hoàng tử chính là đối tượng để hắn trút giận. Dù vậy, Tứ hoàng tử vẫn lớn tuổi hơn hắn, cũng có thời gian luyện võ lâu hơn. Còn hắn thì dốc cả tính mạng để đánh, nên hai người đ.á.n.h nhau ngang sức ngang tài.
Sau đó, cả hai cạn sạch chiêu thức, chỉ còn biết vật lộn trên mặt đất. Lý Cảnh Tập tung từng quyền, mặc kệ bản thân cũng bị đ.á.n.h bầm dập. Hắn nhỏ giọng hỏi Tứ hoàng tử: "Ngươi đã bao giờ nghi ngờ về mối quan hệ giữa mẫu phi của ngươi và Thái sư chưa? Ngươi nói xem, liệu ngươi có thực sự là dòng dõi hoàng gia hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Lý Cảnh Tập nói vậy, Tứ hoàng tử vô cùng kinh ngạc. Lý Cảnh Tập nhân cơ hội này vơ lấy một chiếc ghế, dùng hết sức đập mạnh lên người hắn.
Tứ hoàng tử bị đ.á.n.h đến đầu óc ong ong. Hắn nhìn Lý Cảnh Tập, nghiến răng nói: "Lão Thất, mẹ nó, ngươi dám lừa ta!"
Lý Cảnh Tập chẳng buồn để ý, tiếp tục vung ghế đập tới, hết lần này đến lần khác, cho đến khi Tứ hoàng tử không còn sức gượng dậy nổi nữa. Hắn đứng trên cao nhìn xuống, nâng chân lên, định nhắm vào bộ phận dưới hạ thân của Tứ hoàng tử.
"Lão Thất, ta là huynh đệ của ngươi!" Tứ hoàng tử vội vàng kêu lên.
Thế nhưng, tiếng kêu t.h.ả.m thiết đó cũng không ngăn cản được động tác của Lý Cảnh Tập. Chỉ thấy chân hắn hung hăng đạp xuống một cái.
"Aaa..." Tứ hoàng tử quằn quại kêu gào t.h.ả.m thiết, thậm chí còn nghe thấy âm thanh vỡ vụn của bộ phận nào đó nơi hạ thân.
Lúc này, lửa giận trong lòng Lý Cảnh Tập cuối cùng cũng nguôi ngoai. Hắn nói: "Trói hắn ta lại, giải đi!"
Hắn xoay người rời đi, không buồn nhìn "Tiêu Ngọc Châu" bên trong. Tứ hoàng tử thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, thì làm gì có Tiêu Ngọc Châu ở đó, đó chỉ là một nữ tử hắn chưa từng gặp mặt. Giờ phút này, hắn mới biết mình đã tính toán mọi thứ, nhưng cuối cùng lại rơi vào bẫy của kẻ khác.
Tại đại doanh ngoài kinh thành, Tiêu Hoài vẻ mặt đầy phẫn nộ, điểm binh hai trăm tinh binh rồi gầm thét rời đi. Hắn đi rồi, vài vị tướng lĩnh mới nhỏ giọng nghị luận:
"Chủ soái làm sao vậy? Sao lại đột nhiên mang binh đi giữa đêm khuya thế này?"
"Nghe nói bên trong thành xảy ra chuyện gì đó phải không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ nữa."
Đoàn Anh Hoành lặng lẽ nghe họ bàn tán, sau đó trở về trướng của mình. Vừa mới ngồi xuống, hắn ta chợt nghe thấy tiếng chim kêu. Hắn ra khỏi trướng, nhìn quanh quất. Thấy không có ai để ý đến mình, hắn mới đi về một hướng, rồi tiến vào một khu rừng. Tại đó, hắn thấy một tiểu thái giám đang đứng dưới gốc cây đại thụ.
Thấy tiểu thái giám này không giống người thường xuyên liên lạc với hắn trước đây, Đoàn Anh Hoành liền xoay người định bỏ đi. Lúc này, tiểu thái giám lên tiếng: "Đoàn tướng quân, Hoàng thượng có khẩu dụ."
Đoàn Anh Hoành dừng bước, tiểu thái giám thận trọng tiến đến, khẽ giọng: "Hôm nay Trương công công bị Hoàng thượng điều đi làm việc khác, nên ta đến đây để bàn bạc với tướng quân."
Nói xong, hắn ta lấy ra một khối ngọc bội, cung kính đưa cho Đoàn Anh Hoành: "Nếu Đoàn tướng quân vẫn còn nghi ngờ, có thể xem xét tín vật này."
Đoàn Anh Hoành đón lấy ngọc bội, cẩn thận quan sát từng đường nét, quả thật là vật của mình. Trước đó, hắn đã giao khối ngọc bội này cho vị thái giám vẫn thường xuyên liên lạc với mình, coi đó là tín vật trao đổi giữa hai người.
"Đoàn tướng quân, Tứ hoàng tử đã nắm chắc phần thắng, Hoàng thượng lệnh cho ngài lập tức hành động." Tiểu thái giám gấp gáp nói.
Đoàn Anh Hoành nhìn khối ngọc bội trong tay, nhớ lại dáng vẻ vội vàng dẫn quân rời đi đầy khí thế của Tiêu Hoài lúc nãy, hắn ta hoàn toàn tin vào lời tiểu thái giám.
Hắn ta đáp: "Được, ta sẽ lập tức hành động."
Tiểu thái giám khẽ gật đầu, xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng tan vào rừng rậm. Đoàn Anh Hoành nhìn quanh một lượt, rồi cũng sải bước rời khỏi đó. Trở về đại doanh, hắn điểm ra một ngàn tinh binh và lên đường.
Một tướng lĩnh khác thấy vậy, liền hỏi: "Lão Đoàn, ngươi đang đi đâu vậy?"
"Mật lệnh của chủ soái." Đoàn Anh Hoành bỏ lại một câu rồi dẫn theo một ngàn tinh binh hướng về phía hoàng thành. Đến cửa thành, hắn cao giọng tuyên bố: "Ta là tướng lĩnh dưới quyền Định Quốc Công, phụng mệnh Định Quốc Công tiến vào thành bảo vệ Hoàng thượng."
Binh lính canh giữ thành nghe nói hắn dẫn theo một đội quân hùng hậu như vậy, tất nhiên không dám tùy tiện cho phép. Đoàn Anh Hoành thấy vậy, lập tức ra lệnh công thành. Vị tướng lĩnh thủ thành vốn đã nhận được chỉ dụ từ trước của Hoàng đế, nên khi Đoàn Anh Hoành dẫn binh tiến vào, chỉ cần làm ra vẻ ngăn cản một chút rồi để hắn ta tùy ý tiến vào thành.
Vì thế, Đoàn Anh Hoành không cần tốn quá nhiều công sức đã có thể "công thành" dễ dàng, sau đó thẳng tiến tới hoàng cung. Nhìn thấy cảnh tượng này, dân chúng trong kinh thành hoảng sợ tột độ, vội vã chạy về nhà, đóng chặt cửa, không dám ló mặt ra ngoài.
Đoàn Anh Hoành thuận lợi tiến vào hoàng cung, giống như tình cảnh ở cửa thành, quân lính canh gác chỉ tùy ý ngăn cản vài cái rồi để đội quân "tiến" vào như chỗ không người.
Mà lúc này, Hoàng đế vẫn đang ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Bên ngoài tiếng đ.á.n.h nhau vang vọng, rồi một tiểu thái giám mặt cắt không còn giọt m.á.u lao vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, bọn họ đã đ.á.n.h vào rồi!"
Hoàng đế giật mình đứng bật dậy: "Ai đ.á.n.h vào?"
Tiểu thái giám run rẩy đáp: "Định Quốc Công... Là tướng lĩnh dưới trướng Định Quốc Công dẫn binh đ.á.n.h vào."
Hoàng đế chau mày, y biết đêm nay Tứ hoàng tử sẽ ra tay, nhưng bọn họ đâu có nói sẽ hành động vào hôm nay. Theo kế hoạch, ngày mai Đoàn Anh Hoành sẽ mang binh tấn công hoàng cung, lấy cớ là nhận lệnh của Tiêu Hoài, sau đó y sẽ nhân cơ hội này mà trị tội Tiêu Hoài.
Nhưng tại sao Đoàn Anh Hoành lại hành động vào lúc này?
Y cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng nên ứng phó thế nào thì Đoàn Anh Hoành đã lao tới cửa Ngự Thư Phòng. Hoàng đế tiến thoái lưỡng nan, đứng ở trong Ngự Thư Phòng, nhìn Đoàn Anh Hoành sừng sững bên ngoài. Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như đều hiểu thấu ý tứ của đối phương, nhưng cũng lại như chưa hiểu gì cả.
Nhưng vào giờ phút này, mũi tên đã giương lên, Đoàn Anh Hoành không thể không bắn. Hắn ta huy động thanh trường kiếm trong tay, c.h.é.m c.h.ế.t đám thị vệ đang canh giữ trước cửa Ngự Thư Phòng, xông thẳng vào bên trong, rồi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của Hoàng đế.
Tiêu Khang Thịnh đứng hầu bên cạnh Hoàng đế thấy thế, vội vàng che chở trước người bệ hạ. Đoàn Anh Hoành dám đồ sát thủ vệ, nhưng không dám đả thương Tiêu Khang Thịnh. Tuy nhiên, vở kịch diễn đến đây là đủ rồi.
Hoàng đế thấy hắn ta không thật sự có ý định đoạt mạng mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ít nhất Đoàn Anh Hoành không phản bội y, chỉ là đang diễn mà thôi. Y không hiểu tại sao màn kịch này lại đột ngột xảy ra, nhưng đã bắt đầu thì phải tiếp tục thôi.
"Lớn mật! Ngươi dám bức vua thoái vị!" Hoàng đế nói.
Đoàn Anh Hoành: "Thần phụng mệnh lệnh của Định..."
"Hoàng thượng, Định Quốc Công dẫn binh tấn công..."
Một tiếng "Định Quốc Công" dẫn binh tiến công, khiến ngự thư phòng chìm vào tĩnh lặng. Binh sĩ bên ngoài cũng ngừng giao chiến, thế giới như ngừng lại.
Qua một hồi lâu, Hoàng đế mới lấy lại được giọng nói, nhìn tiểu thái giám đang quỳ trên đất, cất lời: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu thái giám cúi đầu run rẩy: "Định... Định Quốc Công dẫn binh tiến công, đã đến cửa cung rồi ạ."
Hoàng đế chỉ cảm thấy m.á.u như dồn lên não, "ong" một tiếng. Trong thế giới này, không còn ai khác ngoài y. Y đang kinh hoàng. Y bất giác ngả người ra sau, Tiêu Khang Thịnh vội đỡ lấy y, lo lắng thốt lên: "Hoàng thượng."
Hoàng đế xua tay, nhìn về phía Đoàn Anh Hoành: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thần... Thần không biết."
Đoàn Anh Hoành cũng kinh ngạc, hắn ta làm sao biết chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Định Quốc Công thật sự muốn vì nữ nhi bị làm nhục mà khởi binh tạo phản? Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn Hoàng đế, cất lời: "Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ Định Quốc Công thật sự muốn tạo phản?"
Hoàng đế siết chặt nắm tay, run rẩy không thể kiểm soát. Bây giờ sợ rằng không chỉ đơn giản là tạo phản. Tiêu Hoài hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa "cứu giá" mà dẫn binh vào cung.
Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài vang lên tiếng đ.á.n.h nhau. Sau đó là giọng nói của Tiêu Hoài: "Tứ hoàng tử bức vua thoái vị, bắt hết toàn bộ!"
Đầu Hoàng đế lại ong ong vang lên. Đúng lúc này, Tiêu Hoài thân mang áo giáp, tay xách theo một người đi vào. Theo sau hắn còn có Lý Cảnh Tập, tay cầm một thanh trường kiếm.
Tiêu Hoài ném người trong tay xuống đất, hắn chỉ vào Đoàn Anh Hoành, cất lời: "Bắt lấy."
Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, hai vị tướng lĩnh nhanh chóng lao tới khống chế Đoàn Anh Hoành. Tiêu Hoài đi tới trước mặt Hoàng đế, nhìn y thật sâu một lát, sau đó quỳ một gối xuống, nói: "Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng tha tội."
Lý Cảnh Tập cũng quỳ xuống ngay bên cạnh Tiêu Hoài. Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài rồi lại nhìn Lý Cảnh Tập, người hoàn toàn khác với dáng vẻ hèn nhát như trong ấn tượng của y. Qua một lúc sau, y nói: "Ái... Ái khanh mời đứng dậy."