Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 514



Sau khi hắn nói xong, triều đình bắt đầu nghị luận sôi nổi. Phương pháp mà Lý Cảnh Tập đưa ra, không những chưa từng xuất hiện ở Đại Càn, mà còn chưa từng được sử dụng trong các triều đại trước. Sở dĩ như vậy là vì đất đai không nằm trong tay triều đình, mà đã bị các hương thân địa chủ chiếm giữ. Cho dù có diện tích đất hoang rộng lớn, triều đình cũng không có chính sách để cho phép bách tính khai hoang.

Phe cánh của Tam hoàng tử và Hoàng hậu, sắc mặt đều không được tốt lắm. Bọn họ không ngờ tới, hôm nay Tề Lương Sinh và những người khác lại để Tam hoàng tử cạnh tranh với Lý Cảnh Tập ngay trước mặt mọi người.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mọi người thảo luận xong, Tiêu Hoài lên tiếng: "Khang Thân Vương nói đúng. Mặc dù Hoàng thượng thân thể không khỏe, không có cách nào chủ trì triều chính, nhưng lúc này chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, mỗi người làm tốt việc của mình. Nếu như thực sự có chuyện cần người định đoạt, vậy thì các vị đại thần cùng nhau thương nghị."

"Đúng vậy, Định Quốc Công nói rất đúng."

"Chuyện này nên làm như thế."

Tiêu Hoài không nắm quyền, cũng không làm suy yếu quyền lợi của bất kỳ đảng phái nào, những đại thần này tất nhiên đồng ý phụ họa theo.

Lúc này Tiêu Hoài lại nói: "Ta thấy Khang Thân Vương cơ trí trầm ổn, rất có nghiên cứu về dân sinh. Các vị đại thần nội các có chuyện cần thương nghị, cũng có thể để ngài ấy cùng tham gia."

"Đương nhiên." Tề Lương Sinh lên tiếng trước, mấy vị đại thần nội các khác cũng phụ họa theo. Vẫn là câu nói cũ, mặc dù Tiêu Hoài khống chế Hoàng cung và thành Thượng Kinh, nhưng rõ ràng hắn không có ý định thao túng triều chính. Về việc Khang Thân Vương thượng vị, hay Tam hoàng tử thượng vị, vậy còn phải xem bản lĩnh của hai người bọn họ. Đương nhiên, trong số các đại thần ở đây cũng có người nghĩ đến chuyện tạo công nâng rồng.

Triều sớm kết thúc, các đại thần lần lượt bước ra khỏi Kim Loan điện. Không thể không nói, hành động hôm nay của Tiêu Hoài như một viên t.h.u.ố.c trấn an mọi người.

Tiêu Hoài mạnh mẽ khống chế Hoàng cung và thành Thượng Kinh như vậy, ngoại trừ một số ít người biết nội tình, hầu hết triều thần đều cho rằng Tiêu Hoài nhất định muốn bức vua thoái vị. Cho dù hắn thượng vị cũng được, hay Khang Thân Vương thượng vị cũng chẳng sao, chắc chắn sẽ gây ra náo loạn trong triều đình. Một khi làm không tốt, sẽ dẫn đến m.á.u chảy thành sông. Hôm nay bọn họ thượng triều, đều cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn. Nhưng điều không ngờ tới chính là, Tiêu Hoài không những không bức vua thoái vị, mà còn không có ý định thao túng triều đình. Cho dù là muốn đẩy Khang Thân Vương lên vị trí đó, thái độ cũng không quá cứng rắn.

Chỉ có điều điều này cũng là do Khang thân vương thực sự tài giỏi hơn Tam hoàng tử rất nhiều.

Bên này, Tiêu Hoài dẫn Lý Cảnh Tập đến chỗ Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh, nói với Lý Cảnh Tập: "Sau này ngài có thể học được nhiều điều từ hai vị đại nhân."

Lý Cảnh Tập vội vàng đáp vâng, sau đó cung kính hành lễ với Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh: "Sau này Cảnh Tập làm phiền hai vị đại nhân rồi."

Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vội vàng hồi lễ lại, miệng nói không phiền, là điều nên làm. Tiêu Hoài thấy vậy liền cáo từ với họ rồi rời đi, Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vẻ mặt bất lực, cứ thế bỏ lại quân chủ tương lai của mình sao? Đúng là đủ khiến người ta yên tâm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẻ mặt Lý Cảnh Tập vẫn như thường, hắn hiểu Tiêu Hoài đang muốn hắn sớm ngày tiếp xúc với những đại thần này, thứ nhất là để cho họ biết hắn mạnh hơn Tam hoàng tử, thứ hai là để hắn hiểu trước tính cách của những đại thần này. Đối với chuyện này hắn cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng đồng thời cả người như có nguồn năng lượng dùng mãi không hết.

Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vốn định hạ triều xong cùng nhau đi uống trà, nhưng bây giờ chỉ có thể thay đổi kế hoạch, ba người họ cùng nhau đến phủ Tề. Hôm nay đóng kín thư phòng, cùng quân chủ tương lai phân tích triều chính vậy.

Hướng Thiên Hà cũng không ngờ Tiêu Hoài lại ra tay nhanh như sét đ.á.n.h tiến công công thành, nhưng về sau lại như mưa thuận gió hòa. Chỉ là chuyện này không liên quan nhiều đến hắn, hạ triều hắn liền tăng nhanh bước chân, còn phải mua chút điểm tâm về cho phu nhân nhà mình.

Nhưng vừa đi được vài bước, Ngô Chính Tín - thân tín của Hoàng đế gọi hắn lại, "Hướng tướng quân."

Hướng Thiên Hà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn hắn ta không lên tiếng. Ngô Chính Tín biết tính khí của hắn nên cũng không để ý, mà mỉm cười chắp tay về phía hắn nói: "Không biết có thể mời Hướng tướng quân uống một chén trà không?"

Mặc dù Hướng Thiên Hà tính tình ngang bướng không thích nói chuyện, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Ngô Chính Tín là thân tín của Hoàng đế, hai người họ bình thường không có qua lại, bây giờ lại mời hắn đến uống trà, chỉ hơi động não liền biết không phải là chuyện tốt lành gì.

"Ta còn có việc phải làm, không thể uống trà với Ngô đại nhân."

Nói xong hắn sải bước muốn rời đi, Ngô Chính Tín làm sao có thể để hắn đi như vậy, vội vàng đuổi kịp hắn nói: "Tướng quân, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với Hướng tướng quân."

Hướng Thiên Hà lại dừng lại bước chân nói, "Nói đi."

Ngô Chính Tín: "......"

Trời quang mây tạnh, lại có nhiều quan viên qua lại như vậy, hắn ta nói thế nào?

Hắn ta vẻ mặt khó xử, "Đại tướng quân, có một số việc không tiện nói ở đây."

Hướng Thiên Hà cau mày nhìn hắn ta, Ngô Chính Tín sợ hắn từ chối, vì vậy hắn ta vội vàng bước lên phía trước kéo gần khoảng cách giữa hai người, đè thấp giọng nói: "Khẩu dụ của Hoàng thượng."