Tiêu Hoài tiếp tục: "Nhưng cho dù chính ngươi có tin, thì Tiên Hoàng có tin không? Lúc đầu, Tiên Hoàng đã hạ di chiếu như thế nào? Tiên Hoàng đã dặn dò ngươi đối xử với Vương gia Tiêu Dao ra sao? Lý Thừa Ý, ngươi có thật sự cảm thấy an lòng, an dạ hay không?"
"Ngươi... Ngươi làm sao biết di chiếu của Tiên Hoàng?"
Hoàng đế kinh hãi nhìn Tiêu Hoài. Nhận ra mình đã lỡ lời, y chỉ vào Tiêu Hoài, gào lên: "Ngươi ngậm m.á.u phun người! Ta không g.i.ế.c Lục đệ, tình cảm giữa ta và Lục đệ thâm như thủ túc. Sau khi hắn chết, ta đã chăm sóc Mẫu phi của hắn, ta còn cho nhi tử của ta quá kế cho hắn."
"Ta và Lục đệ huynh đệ tình thâm, ta không g.i.ế.c hắn, ta không g.i.ế.c hắn..."
Đến cuối câu, giọng nói của Hoàng đế nhỏ dần, cuối cùng bật khóc: "Chẳng phải ta mới chỉ có ý định g.i.ế.c ngươi thôi sao? Ta đã nói sẽ ban cho ngươi kim bài miễn tử, tại sao ngươi vẫn cứ bám riết không tha? Phụ thân ngươi và Tiên Hoàng cùng nhau gây dựng giang sơn, tình nghĩa sâu nặng như vậy, ngươi đối xử với ta như thế, ngươi có thể ăn nói thế nào với Phụ thân ngươi, có thể ăn nói thế nào với Tiên Hoàng?"
Tiêu Hoài không hề để tâm đến lời y, lùi về sau một bước, nói rõ yêu cầu: "Viết chiếu nhận tội, tự phế bỏ ngôi vị. Nếu không, ta sẽ công bố tất cả những chuyện ngươi đã làm cho thiên hạ biết, sau đó sẽ phế truất ngươi."
"Dựa vào đâu mà ngươi phế ta?" Hoàng đế đột nhiên lấy lại tinh thần, y chỉ vào Tiêu Hoài, giận dữ: "Ngươi chỉ là một thần tử, sao có thể phế bỏ ta? Ngươi là loạn thần tặc tử! Tiêu Hoài, ngươi chính là loạn thần tặc tử!"
Tiêu Hoài lạnh lùng nhìn y một lúc lâu, rồi cất lời: "Ngươi hãy tự suy nghĩ cho kỹ, lựa chọn thế nào."
Nói xong, hắn quay người rời đi. Hoàng đế lập tức đứng dậy khỏi giường, chỉ vào lưng hắn mắng xả: "Tiêu Hoài, ngươi là phản tặc! Trẫm muốn g.i.ế.c ngươi, ta muốn g.i.ế.c ngươi......"
Tiêu Hoài coi như không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại. Hoàng đế nhìn bóng lưng hắn khuất dần, đột nhiên ngã quỵ xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc t.h.ả.m thiết.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thấy Hoàng đế quỵ trên mặt đất khóc nức nở, đau đớn như xé ruột gan, Tiêu Khang Thịnh vội vàng đóng cửa lại, sau đó đỡ Hoàng đế ngồi lên ghế, giọng an ủi: "Hoàng thượng, ngài bớt giận."
Hoàng đế ngồi đó, đầu óc trống rỗng: "Ngươi vừa nghe lời Tiêu Hoài nói rồi đó. Hắn bảo trẫm viết chiếu nhận tội, bắt trẫm tự phế bỏ ngôi vị. Hắn muốn g.i.ế.c trẫm, hắn muốn trẫm chết."
Tiêu Khang Thịnh nhìn dáng vẻ y như phát điên, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng cũng đành bất lực. Viết chiếu nhận tội, tự phế bỏ ngôi vị, với một vị đế vương mà nói, chuyện này còn nhục nhã hơn cả cái chết.
"Trẫm sẽ không làm theo ý hắn," Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, miệng không ngừng lặp lại: "Trẫm sẽ không làm theo ý hắn, trẫm sẽ không làm theo ý hắn......."
Tiêu Khang Thịnh cau mày đứng ở bên cạnh, trong lòng nghi hoặc tinh thần của Hoàng thượng có thật sự không bình thường hay không, nhưng hắn không dám tùy tiện lên tiếng.
"Cho Ngô Chính Tín... Cho Ngô Chính Tín đi lan truyền tin tức." Hoàng đế đi đến trước mặt Tiêu Khang Thịnh, nhìn hắn, chậm rãi nói, "Định Quốc Công Tiêu Hoài giam cầm trẫm, mưu đồ cướp ngôi soán vị. Sai Ngô Chính Tín đi lan truyền tin tức này ra ngoài, để bách tính Đại Càn phỉ nhổ Tiêu Hoài."
Tiêu Khang Thịnh: "...... Hoàng thượng, toàn bộ thành Thượng Kinh đều nằm dưới sự khống chế của Định Quốc Công, chuyện này không thể làm được."
"Vậy phải làm thế nào?" Hoàng đế hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Khang Thịnh cau mày lắc đầu, Hoàng đế nghiến răng nói: "Cho dù không làm được cũng phải làm, trẫm cũng không thể ngồi yên chờ chết!"
Tiêu Khang Thịnh vẻ mặt khó xử, Hoàng đế nhìn hắn, lên tiếng chất vấn: "Bây giờ ngay cả ngươi cũng không nghe lời trẫm?"
"Vâng, vâng, nô tài đi làm liền." Tiêu Khang Thịnh vội vàng đáp lời.
Mọi nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người ta giám thị, làm những chuyện này chẳng qua chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi.
Ra khỏi tẩm điện, Tiêu Khang Thịnh nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang dựa vào cây cột, cười như không cười nhìn mình. Hắn gượng ép nặn ra một nụ cười, nói: "Nhị công tử, nô tài… nô tài muốn phái Tiểu Đức Tử ra ngoài mua chút đồ vật."
Tiêu Ngọc Minh mỉm cười: "Được thôi, đi đi."
Tiêu Khang Thịnh cứng ngắc hành lễ, sau đó gọi Tiểu Đức Tử sang một bên, nhỏ giọng phân phó hắn ta đi truyền tin cho Ngô Chính Tín. Tiểu Đức Tử vừa nghe liền nhăn mặt, "Tiêu tổng quản, ngài không phải là đang tự tìm đường c.h.ế.t sao?"
"Bảo ngươi đi ngươi cứ đi." Tiêu Khang Thịnh quát.
Hắn có thể không biết đây là tự tìm đường c.h.ế.t sao, nhưng Hoàng đế bây giờ vẫn là Hoàng đế, bọn họ vẫn là người của Hoàng đế, cho nên vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của y.
Tiểu Đức Tử gật đầu, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, sau đó bước nhanh rời đi. Tiêu Khang Thịnh trở về, khi đi ngang qua Tiêu Ngọc Minh, hắn lại hành lễ chuẩn bị quay vào tẩm điện.
Lúc này lại nghe thấy Tiêu Ngọc Minh nói: "Các ngươi không cần phải phiền toái như vậy, nếu Hoàng thượng muốn gặp vị đại thần nào, trực tiếp gọi người đến là được."
Tiêu Khang Thịnh: "...... Vâng, nô tài sẽ nói với Hoàng thượng."
Hắn xoay người đi vào tẩm điện, Tiêu Ngọc Minh hừ cười một tiếng. Thật không thể nào hiểu được hành vi của vị Hoàng đế này, đã đến bước đường cùng rồi, còn muốn cố sức giãy dụa cái gì, là muốn để người ta chê cười?
Liếc nhìn binh sĩ đứng ở bên cạnh, hắn nói: "Đi báo cáo với chủ soái đi."
Binh sĩ nhận được mệnh lệnh, lập tức về phủ Định Quốc Công, báo chuyện này với Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nghe xong thì xua tay, "Đừng để ý tới."
Binh sĩ hành lễ xong liền lui ra ngoài, Đường Thư Nghi nói: "Nhìn hành vi hiện tại của y, tư duy gần như đã hoàn toàn hỗn loạn rồi."
"Chẳng qua chỉ là giãy giụa trước lúc lâm chung mà thôi." Tiêu Hoài nói: "Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn tự biến mình thành một vị minh quân, nhưng sau lưng luôn dùng những thủ đoạn nhỏ không thể để người ta nhìn thấy, các triều thần đều biết rõ. Y thoái vị cũng là mong ước của mọi người."