Hoàng đế nói: "Tiên Hoàng sao lại tin tưởng ta? Tiên Hoàng cũng để lại di chỉ cho Lục đệ, chắc chắn là dặn nếu như ta làm sai chuyện gì, Lão Lục có thể phế truất ta. Tiêu ái khanh, ngươi nói xem, trong tay hắn có di chỉ như vậy, ta làm sao có thể để hắn sống?"
"Làm sao ngươi biết Tiên Hoàng để lại di chỉ cho hắn?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tùy tiện suy nghĩ một chút là biết!" Hoàng đế nói một cách hợp tình hợp lý.
Tiêu Hoài đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chẳng qua chỉ muốn tìm lý do để tự mình g.i.ế.c hắn mà thôi."
Hoàng đế ngồi đó không lên tiếng. Thật ra, y thật sự nghi ngờ tiên hoàng có di chỉ cho Lý Thừa Duẫn.
Tiêu Hoài không muốn nói chuyện nhiều với y, chỉ bảo: "Ngươi tự mình viết chiếu nhận tội, hoặc để ta viết."
Hoàng đế nhìn hắn, siết chặt tay, "Tại sao ngươi lại không chịu buông tha cho trẫm? Trẫm đã đồng ý để Tiểu Thất kế vị, đồng ý cho ngươi kim bài miễn tử..."
Lúc này, Tiêu Hoài đột ngột đứng dậy, đi đến bên giường, vươn tay túm lấy cổ Hoàng đế. Hoàng đế hô hấp khó khăn, giãy dụa muốn tóm lấy tay hắn, nhưng nào có sức.
"Bởi vì ta là Lý - Thừa - Duẫn." Bàn tay Tiêu Hoài siết chặt lại, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi g.i.ế.c ta như thế nào, ngươi quên rồi sao? Ta tận mắt chứng kiến người ngươi phái tới đã c.h.ặ.t x.á.c ta thành từng mảnh, sau đó ném vào đất hoang."
Hoàng đế kinh hãi nhìn hắn, như thể tin lại không thể tin nổi.
"Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi nói ta làm sao có thể buông tha ngươi?" Tiêu Hoài tiếp tục, giọng đầy vẻ lạnh lẽo.
"Không... không..." Hoàng đế run rẩy toàn thân, muốn giải thích nhưng cổ họng bị kẹt, không nói nên lời.
Tiêu Hoài không muốn nghe lời giải thích, hắn buông tay. Hoàng đế ngã quỵ xuống giường, ho dữ dội. Y cố gắng chống người lên, nhìn Tiêu Hoài rồi nói: "Đáng lẽ ta nên đoán ra từ sớm, có vài lần ta luôn cảm thấy ngươi giống Lục đệ."
Tiêu Hoài cười lạnh. Hoàng đế quỳ trên giường, nước mắt lưng tròng: "Lục đệ, ta thật sự không cố ý g.i.ế.c ngươi, ngươi có di chỉ của phụ hoàng, ta sợ, ta sợ......"
Tiêu Hoài mất kiên nhẫn, lấy ra một tờ giấy và bút ném về phía Hoàng đế: "Viết!"
Hoàng đế đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Hóa ra người c.h.ế.t thực sự có linh hồn. Ta... ta viết, ta bồi tội với tiên hoàng, ta bồi tội với tiên hoàng..."
Y cầm bút lên, đôi mắt đẫm lệ viết xuống những chuyện y đã làm trong bóng tối, những chuyện đáng khinh trong những năm qua, bao gồm cả với Tiêu Hoài, kể cả việc g.i.ế.c Tiêu Dao Vương và những việc khác.
Viết xong, y đưa chiếu nhận tội cho Tiêu Hoài: "Sau khi chết, ta có thể gặp phụ hoàng không?"
Tiêu Hoài: "Ngươi muốn gặp không?"
Hoàng đế lắc đầu: "Không... Không, ta không muốn gặp ngài ấy, ta không gặp."
"Ngươi lên đường đi."
Tiêu Hoài ném một lọ sứ cho Hoàng đế. Y run rẩy nhặt chai lên, mở ra, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài, sau đó đổ hết chất lỏng bên trong vào miệng. Không lâu sau, y tắt thở.
Tiêu Hoài cầm chiếu nhận tội bước ra khỏi cửa, lớn tiếng tuyên bố: "Hoàng đế Lý Thừa Ý, có tội với Đại Càn, viết chiếu nhận tội, tự sát!"
Hoàng đế đã chết, theo lẽ thường phải xử lý hậu sự và lập tân đế. Nhưng sau khi Hoàng đế Lý Thừa Ý qua đời, chuyện lớn nhất chính là ảnh hưởng của chiếu nhận tội này.
Tất nhiên, Tiêu Hoài muốn cáo thiên hạ về tội ác của Hoàng đế, khiến dân chúng Đại Càn đều biết những chuyện này. Hắn cho người sao chép chiếu nhận tội, sau đó dán khắp những nơi đông đúc trong kinh thành, khiến dân chúng nơi nơi vỡ òa.
Dân chúng bình thường không biết Hoàng đế từng có ý đồ g.i.ế.c Tiêu Hoài, giờ thì tất cả đều hay tin và vô cùng phẫn nộ. Trong lòng dân chúng Đại Càn, Tiêu Hoài là chiến thần, là vị thần bảo hộ cuộc sống của họ.
Không ít dân chúng tụ tập trước Hoàng cung, lớn tiếng phản đối việc an táng Hoàng đế tại Hoàng lăng, cho rằng y không xứng đáng.
Khi nhìn thấy tờ chiếu nhận tội với nội dung Hoàng đế không chỉ g.i.ế.c hại Tiêu Dao Vương mà còn lăng trì hài cốt của ngài, các đại thần trong triều ai nấy đều kinh hãi. Thực ra, trước đó đã có không ít người đoán được Tiêu Dao Vương bị Hoàng đế sát hại, nhưng không ai ngờ rằng sau khi ra tay, kẻ đó còn cho lăng trì thi thể. Rốt cuộc là biến thái đến mức nào chứ!
Không ít đại thần cũng cho rằng, một Hoàng đế như vậy không nên được an táng ở Hoàng lăng.
Thực ra, chuyện các đại thần thực sự quan tâm không phải là nơi an táng Hoàng đế, mà là việc ai sẽ kế vị. Tuy phần lớn triều thần đều cho rằng Khang thân vương kế vị đã là chuyện chắc chắn, nhưng vẫn có một số người không nghĩ vậy, ví dụ như Hoàng hậu.
Giờ phút này, bà ta đang ngồi trước mặt Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, ôn tồn nói: "Hoàng thượng băng hà, con là người kế vị hợp pháp nhất."
Tam hoàng tử \"bùm\" một tiếng, quỳ sụp xuống đất: "Mẫu hậu, nhi thần vô năng, không thể gánh vác nổi ngôi vị Hoàng đế."
"Phế vật!" Hoàng hậu bật dậy, chỉ tay vào Tam hoàng tử mắng. "Lão Thất kia chỉ là con thừa tự nhặt từ bên ngoài về, hắn lấy tư cách gì để kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"
"Nhưng hắn có Định Quốc Công đứng phía sau, chẳng phải bây giờ Định Quốc Công muốn ai làm Hoàng đế thì người đó sẽ làm Hoàng đế sao?" Tam hoàng tử run rẩy nói.
Hắn ta là kẻ nhát gan yếu đuối, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Trước đó, ở triều đường, hắn đã từng đối đầu với Lý Cảnh Tập một lần, sau khi trở về, hắn đã nhận thức rõ ràng bản thân không có tố chất làm Hoàng đế. Huống hồ Lý Cảnh Tập còn có Định Quốc Công chống lưng, nếu bây giờ hắn còn muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thì chẳng khác nào tự tìm cái chết.
"Phụ thân!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng hậu tức giận ném vỡ một cái chén về phía Tam hoàng tử. Mảnh chén vỡ vụn, b.ắ.n tung tóe lên mặt Tam hoàng tử, m.á.u bắt đầu chảy xuống, nhưng Hoàng hậu làm như không thấy, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định. Ngôi vị Hoàng đế này, dù muốn hay không, ngươi cũng phải tranh đoạt."
Nàng ta đứng dậy, phất tay áo rời đi. Tam hoàng tử phi đi tới đỡ Tam hoàng tử dậy: "Điện hạ, chúng ta về trước đi."
Tam hoàng tử gật đầu, phu thê hai người dìu nhau rời khỏi Hoàng cung. Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Tam hoàng tử nhìn Tam hoàng tử phi, hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu bọn họ lấy danh nghĩa của ta để đi đoạt ngôi vị Hoàng đế thì phải làm sao?"
Tam hoàng tử phi nắm lấy tay hắn ta, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thiếp sẽ đi cầu xin Định Quốc Công phu nhân."
"Liệu có được không?" Tam hoàng tử nhớ đến chuyện trước đây, Hoàng hậu đã từng đề nghị Định Quốc Công gả nữ nhi mà họ yêu thương nhất làm vương phi cho hắn ta, nên trong lòng vô cùng áy náy.
Hắn ta nghĩ đến chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử phi cũng sẽ nghĩ tới. Nhưng nàng ấy vẫn hít một hơi thật sâu, nói: "Ít nhất cũng để cho Định Quốc Công và Khang Thân vương biết rằng người không có ý đồ tranh giành ngôi vị Hoàng đế."
Hốc mắt Tam hoàng tử đỏ hoe, hắn ta nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tam hoàng tử phi, nói: "Ta... Sau khi chuyện này qua đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt."
Tam hoàng tử phi nở nụ cười nhìn hắn ta: "Thiếp thân biết, trong lòng điện hạ chỉ có thiếp và hài tử."
544 ---
Tam hoàng tử gật mạnh đầu. Tam hoàng tử phi cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người họ. Cho dù trái tim của nàng đã sớm bị nam nhân này làm cho thương tích đầy mình, nhưng giờ đây nàng cũng chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh. Dù sao, họ cũng là phu thê, là dây dưa cùng nhau, nam nhân này sống không tốt, nàng và hài tử cũng sẽ không tốt.
Xe ngựa chạy lộc cộc về tới phủ Tam hoàng tử. Tam hoàng tử xuống xe ngựa vào phủ, chỉ còn Tam hoàng tử phi trực tiếp sai xa phu đ.á.n.h xe ngựa đi về hướng Định Quốc Công phủ.
Đường Thư Nghi đang ở trong thư phòng đọc sách cùng Tiêu Ngọc Châu, nghe Thúy Vân đến báo rằng Tam hoàng tử phi đến, nàng sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt đứng dậy, nói: "Ta đi tiếp đón."
Dẫn theo Thúy Trúc, Thúy Vân đi tới cửa, đã thấy Tam hoàng tử phi đứng ở trước cửa. Nàng đi qua, chắp tay hành lễ: "Tam hoàng tử phi."
Tam hoàng tử phi hoảng sợ, vội vàng nghiêng người né sang một bên, sau đó lại đưa tay đỡ Đường Thư Nghi: "Phu nhân làm vậy là muốn g.i.ế.c ta sao."
Đường Thư Nghi cười: "Lễ không thể bỏ, đây là chuyện cần làm."
Nàng và Tiêu Hoài không có ý đồ soán vị, cho nên dù Tiêu Hoài có nắm cả kinh thành trong tay, đối mặt với người nàng không có thù oán, nàng vẫn sẽ hành xử như bình thường. Hoàng hậu đã dùng danh nghĩa của Tam hoàng tử để gây ra không ít chuyện khiến người khác kinh tởm. Nhưng tính đến bây giờ, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi đều chưa làm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến bọn họ, cho nên đối với Tam hoàng tử phi, nàng vẫn dùng lễ để đối đãi.
Hai người cùng nhau đi đến phòng ở tiền viện, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi chậm rãi nâng chén trà lên thưởng thức. Tam hoàng tử phi quan sát nàng một phen, thấy bộ dáng nàng hòa nhã, mới nói: "Hôm nay mạo muội tới chơi, mong phu nhân thứ lỗi."
Đường Thư Nghi buông chén trà trong tay xuống: "Không biết Tam hoàng tử phi tới chơi là có chuyện gì?"
Tam hoàng tử phi siết chặt tay: "Điện hạ nhà ta vừa nhát gan lại không có bản lĩnh. Hoàng đế vừa băng hà, chiếu nhận tội đã xuất hiện, điện hạ vốn đã vô cùng lo lắng. Lúc nãy điện hạ đã bị Hoàng hậu kêu đến dạy bảo một phen, hiện tại tinh thần vô cùng hoảng hốt."
Nói xong, hai mắt nàng ấy đã đẫm lệ: "Sau khi Huệ phi nương nương qua đời, điện hạ nhà ta được nuôi dạy dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương, rất nhiều chuyện Hoàng hậu nương nương làm, điện hạ nhà ta đều không biết, hoặc là có biết cũng không có biện pháp phản kháng."
Nước mắt nàng ấy đã sớm rơi xuống, nhìn có chút đáng thương. Nhưng sắc mặt Đường Thư Nghi vẫn không thay đổi, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó lắng nghe. Tuy rằng Tam hoàng tử là con cờ trong tay Hoàng hậu, nhưng trước đây Tam hoàng tử vẫn bằng lòng làm con cờ đó. Chẳng qua hiện tại tình thế thay đổi, Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi sợ mất mạng, không muốn tiếp tục bị Hoàng hậu lợi dụng nữa. Nhưng như vậy thì có làm sao? Đây cũng là chuyện thường tình của con người, ai cũng muốn bản thân sống tốt. Nhưng lúc trước Hoàng hậu nói muốn Tam hoàng tử cưới Ngọc Châu, chuyện này khiến nàng cực kỳ ghê tởm.
Tam hoàng tử phi thấy nàng không nói lời nào, cũng không đoán ra được gì trên gương mặt nàng, chỉ có thể chảy nước mắt, tiếp tục nói: "Hôm nay ta đến là vì muốn phu nhân có thể nói với Định Quốc Công, Tam hoàng tử điện hạ sẽ không tranh giành ngôi vị Hoàng đế, về sau cho dù Hoàng hậu nương nương có làm ra chuyện gì nữa thì cũng đều không liên quan tới điện hạ."
Lúc này Đường Thư Nghi không thể không lên tiếng, nàng nói: "Có những chuyện, nói không bằng hành động."
Tam hoàng tử phi nghe thấy lời này của nàng, nàng ấy vò khăn tay, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đứng dậy cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi: "Tạ ơn phu nhân chỉ điểm, ta trở về sẽ lập tức nói với Tam hoàng tử."
Đường Thư Nghi gật đầu, Tam hoàng tử phi đứng dậy cáo từ, Đường Thư Nghi tiễn nàng ấy tới cửa phủ. Nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, nàng mới xoay người hồi phủ. Hiện tại cũng chỉ còn lại mỗi Hoàng hậu, nhưng nếu Tam hoàng tử bày tỏ thái độ không muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không biết kế tiếp Hoàng hậu sẽ làm thế nào đây?
Tam hoàng tử phi trở về phủ gặp Tam hoàng tử, nói với hắn ta về cuộc gặp mặt với Đường Thư Nghi. Tam hoàng tử nghe xong lập tức hỏi: "Bây giờ ta phải làm gì đây?"
Tam hoàng tử phi suy nghĩ: "Có lẽ hiện tại lễ bộ đang chuẩn bị hậu sự của phụ hoàng, hẳn là Khang thân vương và Định Quốc Công bây giờ đang ở trong cung. Hiện tại điện hạ đi vào cung, đi theo bên cạnh Khang thân vương, coi hắn như thiên lôi sai đâu đ.á.n.h đó."
Tam hoàng tử nghe xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: "Nàng nói như vậy, hiện tại ta lập tức đi theo bên cạnh lão Thất, một tấc cũng không rời."
Tam hoàng tử phi đi theo bên cạnh hắn ta, vừa đi vừa nói chuyện: "Ta nghe nói Khang thân vương và Khang Nhạc quận chúa là thanh mai trúc mã, chàng gặp Khang thân vương thì nên giải thích với hắn một chút. Nói chuyện Hoàng hậu đề nghị lúc đó, chàng không hề biết trước."
Vẻ mặt Tam hoàng tử xấu hổ, hắn ta nắm lấy tay Tam hoàng tử phi, nghiêm túc nói: "Lúc ấy ta thật sự không biết, chúng ta đã là phu thê nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới người khác."
Tam hoàng tử phi vỗ tay hắn ta: "Thần thiếp biết."
Tam hoàng tử nhìn nàng ấy một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng rời đi. Tam hoàng tử phi nhìn theo bóng lưng hờ hững của hắn ta, lúc trước chuyện Hoàng hậu đề nghị với Định Quốc Công phu nhân, để Tam hoàng tử cưới Khang Nhạc quận chúa, quả thật là Tam hoàng tử không biết, sau này Hoàng hậu mới nói với hắn ta.
Nhưng nàng ấy dám khẳng định, nếu phu thê Định Quốc Công đồng ý, nếu Hoàng hậu ra tay với nàng ấy, Tam hoàng tử cũng sẽ không bảo vệ cho nàng ấy. Không liên quan đến lợi ích, chỉ là Tam hoàng tử, hắn ta không dám.
Gả cho một nam nhân không thể bảo bảo vệ nữ nhân của mình, là bi ai đời này của nàng ấy.
Bên kia, Tam hoàng tử nhanh chóng đi vào Hoàng cung, hỏi thăm một chút, biết được Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập cùng với một vài vị đại thần đều đang ở thiện điện trong Ngự Thư Phòng, hắn lập tức chạy qua đó.