Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 526



Trở về phủ, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh gặp nhau ngay trước cửa. Tiêu Ngọc Minh cúi đầu đứng đó, không nói lời nào. Tiêu Hoài liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào trong, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đuổi theo.

Hai người cùng đến Thế An Uyển, thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên ghế cẩm thạch đọc sách. Nàng nhìn thấy họ tiến vào, rồi quay sang hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Thế nào? Có tìm được tú bà kia không?"

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu: "Không thấy."

Đường Thư Nghi đặt quyển sách xuống: "Thử suy nghĩ một chút sẽ biết, nếu tú bà đó không nhanh chân chạy trốn thì hoặc là đã bị g.i.ế.c rồi."

Tiêu Ngọc Minh nắm chặt tay, đi sang một bên ngồi xuống, hỏi: "Triệu quản gia có điều tra ra manh mối nào không?"

Đường Thư Nghi lắc đầu: "Trong lúc này có lẽ khó tra ra, đối phương cũng không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể không xóa sạch dấu vết?"

"Nếu lần sau gặp chuyện này, lúc đầu óc còn đang nóng nảy thì nên niệm thầm hai câu 'bình tĩnh' để tự trấn an." Đường Thư Nghi lại nói.

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, sau đó ngồi trầm tư. Một lát sau, hắn cất lời: "Nếu không tra ra được, chúng ta có thể đoán."

"Con đoán là ai?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh: "Người đứng đằng sau chuyện này, nếu không phải Hoàng hậu thì chính là Lương quý phi."

Đường Thư Nghi cũng có suy nghĩ tương tự, nàng ừ một tiếng: "Vậy bây giờ con định làm thế nào?"

Tiêu Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng: "Nếu chuyện này liên quan đến Hoàng hậu, vậy thì chắc chắn là Ngô gia làm. Còn nếu là Lương quý phi thì hẳn là đám hạ nhân của Lương gia còn ở kinh thành. Bọn chúng cũng không phải là loại người tốt lành gì, có rất nhiều cách để khiến chúng phải nhận tội."

Đường Thư Nghi trầm ngâm một chút rồi nói: "Trước tiên hãy ra tay với Ngô gia đi, nhưng không được để xảy ra chuyện c.h.ế.t người."

"Con biết." Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, lại bổ sung: "Ngô Tiểu Lục vốn là kẻ nhát gan lại thích gây chuyện, con sẽ xử lý hắn trước."

Đường Thư Nghi gật đầu, Tiêu Ngọc Minh liền xoay người rời đi.

"Khả năng cao người làm chuyện này chính là Hoàng hậu." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài, nói. "Nếu đã xác định là Hoàng hậu và Ngô gia nhúng tay, thì hãy khiến Ngô gia biến mất khỏi kinh thành đi." Lần trước Hoàng hậu đã khiến nàng cực kỳ chán ghét, lần này vẫn là nàng ta giở trò, vậy thì đừng trách bản thân nàng không giữ lễ.

"Được." Tiêu Hoài đáp. "Hoàng hậu và Ngô gia vẫn luôn mong Tam hoàng tử lên ngôi. Ta vốn đang chờ sau khi Cảnh Tập ngồi vững vị trí đó thì sẽ ra tay với bọn chúng, không ngờ chúng lại không chờ nổi mà muốn c.h.ế.t sớm như vậy."

"Bọn chúng tất nhiên không cam lòng rồi!" Đường Thư Nghi nói. "Thấy miếng mồi béo bở sắp dâng đến miệng lại bị người khác đoạt mất, đương nhiên là không cam lòng!"

Lúc này, Tiêu Ngọc Minh nhận được tin Ngô Tiểu Lục đang đ.á.n.h bạc ở đổ phường, hắn lập tức dẫn theo hai tên đồng bọn đi tới. Khi đến nơi, Ngô Tiểu Lục đã đ.á.n.h đến đỏ mắt, thậm chí còn tháo cả ngọc bội và áo mũ trên người xuống.

Tiêu Ngọc Minh tiến lên đứng bên cạnh Ngô Tiểu Lục, dùng bả vai huých hắn ta một cái: "Thua nhiều hay ít?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô Tiểu Lục quay đầu lại nhìn, vừa thấy là Tiêu Ngọc Minh, hắn ta giật mình rồi chớp mắt nói: "Ngươi quản được chắc?"

Tiêu Ngọc Minh cười đáp: "Ta cảm thấy ván này chắc chắn ngươi sẽ thua."

"Mẹ nó! Tiêu Ngọc Minh! Ngươi câm con mẹ nó cái miệng lại cho ta!" Ngô Tiểu Lục hiện tại không muốn nghe thêm một chữ 'thua' nào nữa.

Nhưng đúng lúc này, người chia bài mở bài, là số lớn (đại). Nhưng Ngô Tiểu Lục lại đặt cửa nhỏ (tiểu), quả nhiên lại thua rồi. Nhìn thấy ngọc bội và áo mũ của mình đều bị người ta cầm đi, hắn thẹn quá hóa giận, phi thân xô ngã Tiêu Ngọc Minh.

Nhưng Tiêu Ngọc Minh sao có thể để hắn đắc thủ, hắn nhấc chân đá mạnh vào bụng Ngô Tiểu Lục. Ngô Tiểu Lục bị đá lùi về sau vài bước, rồi ngã sõng soài trên mặt đất. Gã sai vặt của hắn thấy vậy liền vội vàng chạy tới đỡ, nhưng lúc này Tiêu Ngọc Minh đã bước tới, túm lấy cổ áo Ngô Tiểu Lục kéo đi ra ngoài.

Trời đã gần tối, Tiêu Ngọc Minh mang người vào một con hẻm nhỏ, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cười hì hì đi theo phía sau. Đi đến cuối hẻm, Tiêu Ngọc Minh ném Ngô Tiểu Lục xuống đất, chân đạp lên n.g.ự.c hắn ta, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngô Tiểu Lục, ngươi có biết vì sao lão tử lại bắt ngươi lại đây không?"

"Tiêu Ngọc Minh, con mẹ nó ngươi mau buông ta ra, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Ngô Tiểu Lục nằm trên mặt đất, giãy giụa như một con bạch tuột, nhưng vô ích.

Tiêu Ngọc Minh nghe lời này của hắn ta, hắn lập tức rút cây chủy thủ ra, giả bộ đ.â.m tới mặt hắn ta. Ngô Tiểu Lục hét lên một tiếng, sau đó liền bất tỉnh.

"Cũng không phải là bị dọa sợ rồi đấy chứ!" Tề Nhị đứng bên cạnh nói.

"Các ngươi nhìn xem này." Ngô Tiểu Lục chỉ năm ngón tay về phía gã sai vặt, nói.

Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị quay đầu lại nhìn, gã sai vặt đứng đó run lên bần bật, dưới đũng quần đã có một vũng nước nhỏ tí tách chảy xuống. Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị đều không nhịn được cười, Ngô Tiểu Lục là một kẻ nhát gan, gã sai vặt của hắn ta cũng giống như vậy.

Tiêu Ngọc Minh đi đến trước mặt tên sai vặt, cầm chủy thủ nói: "Nói chuyện chút đi."

"Nói... nói cái gì?" Môi tên sai vặt run rẩy hỏi.

Tiêu Ngọc Minh cọ cọ chủy thủ lên người hắn, hỏi: "Ngươi nghĩ xem ngươi có thể nói được cái gì?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tên sai vặt kia đột nhiên "bịch" một tiếng, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói: "Nhị công tử, ta cũng chỉ là một tên nô tài, chủ tử sai làm gì thì ta làm nấy. Chuyện đồn thổi về ngài là do Đại lão gia nhà ta phân phó."

Việc cần biết đã biết, nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn không buông tha cho tên sai vặt, hắn lại hỏi: "Còn nữa không?"

Tên sai vặt ngây người, nhìn biểu tình nửa cười nửa không trên mặt hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn nói: "Nếu tiểu nhân nói ra, nhị công tử có thể tha cho tiểu nhân không?"

Tiêu Ngọc Minh: "Vậy phải xem ngươi nói cái gì."

Tên sai vặt c.ắ.n chặt răng, sau đó nói: "Đại lão gia nhà ta... cấu kết cùng Nhị phu nhân."