Nụ cười gượng ép trên môi Hoàng hậu lập tức biến mất, nàng ta cảm thấy Đường Thư Nghi không coi mình ra gì. Mạnh mẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo bào dưới bàn, nàng ta nói: "Nghe nói giữa Ngô gia, nương gia của bổn cung và phủ Định Quốc Công các ngươi có chút hiểu lầm, cho nên ta mới gọi ngươi tới đây, cùng nhau giải quyết hiểu lầm. Vốn dĩ giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận, đúng không?"
Đường Thư Nghi nghe xong, nở nụ cười đầy ý vị: "Được thôi, vậy chúng ta nói rõ ràng đi. Vậy ngươi nói cho ta biết, vì cớ gì lại tung tin đồn về nhi tử ta ra ngoài?"
Hoàng hậu không ngờ Đường Thư Nghi lại thẳng thắn như vậy, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ: "Cái này... Đây là do tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện, ta đã trách mắng bọn họ rồi."
Đường Thư Nghi nhìn Hoàng hậu, cười đầy giễu cợt: "Rốt cuộc là tiểu bối trong nhà ngươi hay là ai chủ mưu, ta đây rõ ràng hơn ngươi nhiều."
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy ngươi có thể bảo Nhị công tử nhà ngươi đừng gây thêm phiền toái nữa được không?"
Đường Thư Nghi nhìn nàng ta như một trò hề, thản nhiên nói: "Ngươi có thể bắt nạt người khác, các ngươi làm mùng một thì đừng trách chúng ta làm mười lăm. Hơn nữa, nhi tử của ta chịu oan ức, dù sao cũng phải để nó trút giận."
"Định Quốc Công phu nhân, ngươi quyết ý muốn đối đầu với bổn cung sao?" Hoàng hậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà chất vấn.
Đường Thư Nghi nhún vai: "Vậy thì thế nào? Hơn nữa, vốn dĩ là các ngươi đối đầu với chúng ta trước, không phải sao?"
"Chuyện này không thể kết thúc ở đây sao?" Hoàng hậu giọng đầy van nài.
Đường Thư Nghi cười lạnh: "Nhi tử của ta vẫn chưa nguôi giận."
"Định Quốc Công phu nhân," Hoàng hậu đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Thư Nghi, cúi đầu nhìn nàng nói với giọng đầy uy hiếp: "Làm người đừng quá kiêu ngạo."
Đường Thư Nghi ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, ánh mắt sắc bén, khí thế không hề thua kém: "Không còn cách nào, ta có vốn liếng để kiêu ngạo."
Hoàng hậu tức đến nghiến răng kèn kẹt. Đường Thư Nghi đứng dậy, giọng điệu khinh thường: "Cầu xin người khác phải có thái độ cầu xin, hơn nữa, trước khi nói chuyện tốt nhất nên biết tự lượng sức mình. Ngươi bây giờ không có tư cách nói những lời này, làm những chuyện này."
Nói rồi, nàng xoay người bước ra ngoài. Đến cửa, nàng dừng chân, quay đầu lại nói với Hoàng hậu: "Tin tức được truyền ra về Ngô phủ ngày mai sẽ càng khiến người phấn chấn hơn, ngươi đoán sẽ là tin tức gì?"
Đường Thư Nghi cười khẩy một tiếng, sải bước đi ra ngoài. Thật không thể không nói, gây khó dễ cho người khác như thế này đúng là rất sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, Đường Thư Nghi nói với đại thái giám Diệp Đức Bổn đang chờ sẵn: "Ta không đến cáo từ Hoàng đế nữa, ngươi trở về nói với ngài ấy một tiếng."
Diệp Đức Bổn vội vàng đáp vâng, nhưng vẫn tiễn Đường Thư Nghi đến cửa cung rồi mới quay về ngự thư phòng. Nhìn thấy Lý Cảnh Tập, hắn kể lại nguyên văn cuộc nói chuyện giữa Đường Thư Nghi và Hoàng hậu.
Lý Cảnh Tập nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: "Đi truyền chỉ, bảo Hoàng hậu ngày mai liền xuất cung."
Diệp Đức Bổn cúi đầu: "Vâng."
Diệp Đức Bổn lĩnh chỉ rồi lui ra, Lý Cảnh Tập tiếp tục xem tấu chương. Giờ đây, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, làm Hoàng đế cũng không phải muốn làm gì thì làm. Giống như đối phó với Hoàng hậu, nếu như hắn vẫn còn là Khang thân vương, chỉ cần dựa vào việc Hoàng hậu muốn Tam hoàng tử cưới Ngọc Châu, hắn đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta. Chỉ tiếc là hắn biết chuyện này quá muộn.
Giờ đây hắn đã là Hoàng đế, dù Hoàng hậu bị phế truất, cũng không thể nói g.i.ế.c là g.i.ế.c ngay, phải tìm được lý do chính đáng. Tuy vậy, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bên này, Đường Thư Nghi trở về phủ, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng chút nào. Nàng gọi Tiêu Ngọc Châu đến bên người, kể cho nàng ấy nghe về sự vất vả của Lý Cảnh Tập hiện tại, dặn nàng ấy viết thư cho Lý Cảnh Tập, khuyên nhủ hắn phải biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Tiêu Ngọc Châu nói chuyện có hiệu quả hơn người làm sư phụ là nàng này rất nhiều.
Tiêu Ngọc Châu nghe xong, lập tức trở về viết thư, Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng của nàng ấy mỉm cười. Hiện tại xem ra, Lý Cảnh Tập vẫn như trước, chỉ còn xem tương lai. Nhưng mong rằng nàng không nhìn sai người.
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Tiêu Ngọc Minh dẫn người hùng hổ đi ra ngoài, vẫn tiếp tục dán những tin tức liên quan đến Ngô gia trên các con phố náo nhiệt ở thành Thượng Kinh. Thực tế, vào lúc này, rất nhiều người ở thành Thượng Kinh đều biết, ban đầu chính là Ngô gia tung tin đồn về Tiêu Nhị, bây giờ Tiêu Nhị đang báo thù.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong lòng không ít người thầm mắng Ngô gia ngu xuẩn, đã tranh giành ngôi vị thất bại, thì nên cụp đuôi cẩn thận sống qua ngày, cớ sao còn muốn làm ra chuyện này. Nếu như cảm thấy không vừa lòng, muốn trút giận, vậy thì cứ làm cho lớn chuyện lên!
Chỉ đồn Tiêu Nhị phong lưu, chuyện này đối với một nam nhân mà nói đúng là không hề hấn gì. Chẳng lẽ nhạc gia tương lai của Tiêu Nhị là Tạ Lão gia không có chút động tĩnh nào sao?
Chỉ có điều, những tin tức về Ngô gia mà Tiêu Nhị truyền ra cũng có chút không đau không ngứa, cho dù là Ngô tiểu lục thích đ.á.n.h bài hay là Ngô tam lão gia có ngoại thất, đối với một gia tộc mà nói đều chẳng phải là đả kích gì lớn. Chẳng qua là danh tiếng của Ngô tiểu lục và Ngô tam lão gia không được tốt cho lắm mà thôi.
Rất nhiều người đều cảm thấy, trong tay Tiêu Ngọc Minh cũng chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà thôi. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới chính là, tin tức hôm nay hắn truyền ra thật sự đủ sức gây chấn động: Ngô đại lão gia lại tư thông với Ngô nhị phu nhân đang goá chồng, còn qua lại với nhau rất nhiều năm.
Đây chính là đại kỵ trong luân lý! Nếu như chuyện này là thật, thanh danh của Ngô gia coi như đã hoàn toàn chấm dứt, nhà bình thường căn bản sẽ không kết hôn với họ.
Rất nhiều người đang chờ đợi phản ứng của Ngô gia, nhưng không ngờ tới, còn chưa nhìn thấy phản ứng của Ngô gia đã thấy Hoàng hậu bị đóng gói, đưa ra khỏi cung trước.