Lời nói của nàng ta vừa dứt, ngoại thất kia liền bị ấn xuống đất, hai bà tử to khoẻ cầm cây gậy to bằng cánh tay người trưởng thành, đập từng gậy từng gậy xuống người nàng ta. Ngoại thất kia kêu lên vài tiếng, sau đó bị bịt miệng. Ngô tam lão gia lại nhìn người thương bị đánh, quay đầu căm hận nhìn Ngô thị.
Ngô thị không hề lay động, nàng ta nói: "Nếu như ngươi muốn bỏ vợ để cưới nàng ta, ta liền bảo người thả nàng ta."
Ngô tam lão gia không nói nữa, ngoại thất thì chỉ có thể làm ngoại thất, làm sao có thể cưới về được?
Bên ngoài, từng gậy từng gậy rơi xuống, không lâu sau, ngoại thất kia không còn hơi thở. Ngô thị xua tay cho người kéo nàng ta đi, nhìn người Phùng gia nói: "Hài lòng rồi chứ?"
Người Phùng gia còn có thể nói gì nữa, an ủi Ngô tam phu nhân vài câu rồi rời đi. Đợi bọn họ đi khỏi, Hoàng hậu gọi quản gia vào, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia nhìn Ngô đại lão gia, lại nhìn Ngô nhị phu nhân, sau đó c.ắ.n răng nói: "Tiêu nhị... Tiêu nhị công tử dán cáo thị, nói… nói Đại lão gia và nhị phu nhân có… có tư tình."
Sảnh đường trở nên im lặng, Ngô đại lão gia siết chặt nắm đấm, Ngô nhị phu nhân cả người ngã quỵ trên ghế, càng tỏ vẻ đau buồn đáng thương. Sau đó một giọng nói phá vỡ sự im lặng trong phòng, "Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt."
Trên mặt Ngô đại phu nhân vừa hả hê vừa hận, nàng ấy đứng dậy đi tới trước mặt Ngô nhị phu nhân, giơ tay tát mạnh hai cái lên mặt nàng ta. Hai tiếng "chát chát" vang lên giòn tan, khuôn mặt Ngô nhị phu nhân sưng đỏ lên.
Ánh mắt nàng ta đẫm lệ đẩy Ngô đại phu nhân ra, đi đến trước mặt Ngô đại lão gia, "phịch" một tiếng quỳ xuống, sau đó nhìn Ngô thị khóc nói: "Biểu tỷ, ta biết tội ta đáng c.h.ế.t vạn lần, nhưng sao ta không phải là người bị hại chứ?"
Ngô nhị phu nhân quay đầu nhìn về phía Ngô đại lão gia, đôi mắt đẫm lệ đầy oan ức, rồi lại nhìn về phía Ngô thị, giọng nói t.h.ả.m thiết: "Lúc đầu ta bơ vơ không nơi nương tựa, a di đã đón ta về nuôi dạy. Ta mang ơn a di, mang ơn cả biểu tỷ và biểu ca. Chỉ là, chuyện tình cảm ai có thể ngăn cản được chứ, ta và biểu ca đã nảy sinh tình cảm..."
Lời nàng ta chưa nói hết, nhưng sự thâm tình và oan khuất ẩn chứa trong đó còn lay động lòng người hơn vạn lời nói.
Nàng ta bắt đầu nức nở khóc, Ngô đại lão gia nhìn vậy thì vô cùng cảm động, Ngô đại phu nhân thì hận đến mức nghiến chặt răng, còn Ngô thị thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm.
"Đại biểu ca đã từng nói sẽ cưới ta, nhưng a di và dượng lại không đồng ý. Ta biết thân phận của mình không xứng với đại biểu ca, ta cũng không có lời nào oán trách." Ngô nhị phu nhân tiếp tục nói với giọng khẩn thiết, suýt nữa khiến Ngô đại lão gia rơi lệ.
Nàng ta lại nói tiếp: "Sau này, nhị biểu ca muốn cưới ta, nhưng thân thể người không được khỏe. Ngô gia có ân với ta, ta không chút oán hận nào. Sau khi thành thân với nhị biểu ca, ta dốc hết lòng chăm sóc người, giúp người điều dưỡng thân thể, sinh hạ nhi tử cho người. Biểu tỷ tỷ cũng nói, chẳng phải Nhị biểu ca sống thêm được mấy năm nay là vì ta sao?"
Nghe những lời này, vẻ mặt Ngô thị dịu đi đôi chút. Những gì Ngô nhị phu nhân vừa nói quả thật không sai.
"Nếu như Nhị thúc biết sau khi hắn chết, ngươi lại làm ra cái chuyện mèo mả gà đồng với đại ca hắn, liệu dưới suối vàng hắn có nhắm mắt xuôi tay được không?" Ngô đại phu nhân cười lạnh.
Sắc mặt Ngô thị nghe vậy lại trầm xuống.
Còn Ngô nhị phu nhân, nàng ta nhìn Ngô đại phu nhân với đôi mắt đẫm lệ, nói: "Ta biết người hận ta, ta biết ta đã làm sai chuyện có lỗi với người. Từ nay về sau, ta và đại biểu ca... nhất đao lưỡng đoạn[1]..."
[1] Nhất đao lưỡng đoạn: Ý chỉ cắt đứt dứt khoát, mỗi người đường ai nấy đi, không còn liên quan.
Nàng ta lại bắt đầu khóc thút thít. Ngô đại phu nhân thì cảm thấy nổi da gà da vịt. Mà Ngô đại lão gia thì lại tỏ vẻ không đành lòng.
Ngô đại phu nhân hận không thể lập tức m.ó.c t.i.m moi gan hai kẻ gian phu dâm phụ kia cho hả giận. Nàng ta nhìn về phía Hoàng hậu, giọng đầy mỉa mai: "Một người ngoại thất đã bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi, vậy một nữ nhân không thủ tiết, tư thông với đại bá của mình như nàng ta, nên xử lý thế nào đây ạ?"
"Ngươi đừng quá đáng!" Ngô đại lão gia nghiêm giọng quát mắng. Nhưng Ngô đại phu nhân không hề sợ hãi, nàng ta tiếp tục nhìn Ngô thị, nói: "Chuyện đã vỡ lở ra ngoài, nếu chúng ta không có hành động gì, cứ để chuyện này trôi qua một cách nhẹ nhàng, thì Ngô gia này còn có thể đặt chân vào thành Thượng Kinh này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng lại chìm vào im lặng. Qua một hồi lâu, Ngô thị nhìn Ngô nhị phu nhân, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi tự treo cổ mà c.h.ế.t đi."
"Biểu ca..."
Ngô nhị phu nhân ôm chặt lấy chân Ngô đại lão gia, khóc lớn đến tê tâm liệt phế. Ngô đại lão gia cúi xuống nhìn nàng ta, vành mắt ửng đỏ. Hắn ta run rẩy vỗ về lưng Ngô nhị phu nhân, rồi nói: "Cứ nói với bên ngoài là nàng ấy treo cổ tự vẫn, ta sẽ đưa nàng ấy đến một nơi xa để an táng là được chứ gì?"
Ngô đại phu nhân cười lạnh: "Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió."
"Chẳng lẽ ngươi chính là muốn nàng ấy c.h.ế.t đúng không?" Ngô đại lão gia căm hận chất vấn.
Ngô đại phu nhân đáp: "Đúng vậy, ta chính là muốn nàng ta chết."
"Biểu ca... Hu hu hu... Ta là tội nhân, người hãy để ta c.h.ế.t đi... Hu hu hu..."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trái tim Ngô đại lão gia như muốn vỡ vụn. Hắn ta nhìn Ngô đại phu nhân, giọng đầy cầu xin: "Ngươi nói đi, làm sao mới có thể buông tha cho nàng ấy?"
Ngô đại phu nhân sắp bị tức đến bật cười. Sao nàng ta lại có vẻ như là kẻ ác độc chứ?
Nàng ta nhìn về phía Ngô thị, nói: "Bệ hạ mới là người biết rõ nhất nên khống chế đại cục này như thế nào. Xin Bệ hạ hãy tự mình giải quyết đi."
Ngô thị híp mắt nhìn Ngô nhị phu nhân, giọng lạnh lùng: "Nếu ngươi không chịu treo cổ tự tử, vậy ta sẽ sai người dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi."
"Biểu ca.... Hu hu hu..."
Ngô nhị phu nhân run lẩy bẩy ôm lấy chân Ngô đại lão gia, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Ngô đại lão gia đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngô thị, giọng nói khàn đặc: "Không được..."
"Ngươi muốn Ngô gia bị hủy hoại dưới tay ngươi sao?" Ngô thị nghiêm nghị nói: "Kéo người ra ngoài, dùng gậy đ.á.n.h chết!"
Lời nói vừa dứt, vài bà tử lực lưỡng lao tới, kéo Ngô nhị phu nhân ra ngoài.
"Biểu ca… Biểu ca cứu muội...."
Ngô đại lão gia quay lưng đi, không dám nhìn nàng ta. Đến lúc đưa ra quyết định, người đàn ông biết rõ đâu là thứ nên giữ, đâu là thứ nên từ bỏ.
Ngô nhị phu nhân bị đè trên mặt đất, từng cây gậy mang theo tiếng gió vù vù đ.á.n.h xuống. Chỉ vài gậy, lưng nàng ta đã rớm máu....
"Nương.... Nương....."
Lúc này Ngô tiểu lục đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, lao tới định bổ nhào lên người Ngô nhị phu nhân. Ngô thị thấy vậy, giận dữ quát lớn: "Giữ nó lại!"
Vài gã sai vặt lập tức đè Ngô tiểu lục xuống. Cậu bé chỉ còn cách mở to mắt, nhìn mẫu thân bị đ.á.n.h từng gậy từng gậy cho đến khi không còn chút hơi thở nào......
Chuyện xảy ra trong trạch viện của Ngô gia nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Nhưng dù Ngô nhị phu nhân đã chết, danh tiếng của Ngô gia cũng đã mất sạch.