Triều đình vốn dĩ là một ván cờ, ván cờ giữa các đại thần với đại thần, ván cờ giữa đại thần và Hoàng đế, thậm chí còn là ván cờ giữa hậu cung và tiền triều. Cuối cùng vẫn phải xem thực lực, thủ đoạn và tâm cơ.
Tân hoàng đăng cơ, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, không ít triều thần hăm he muốn "mưu đồ kế lớn". Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, càng dễ dàng khống chế. Nếu Hoàng đế chưa đại hôn, bọn họ sẽ có cơ hội đưa nữ nhi nhà mình tiến cung, nếu như có thể sinh nhi tử, nói không chừng sẽ có tiền đồ lớn hơn.
Lý Cảnh Tập đương nhiên biết suy nghĩ của những triều thần đó, nhưng hắn mới đăng cơ còn chưa phải là lúc để ra tay. Hơn nữa, chuyện hôn sự giữa hắn và Ngọc Châu, nhất thời còn chưa thể định xuống, hắn còn rất nhiều thời gian để đọ sức với những lão cáo già này.
Thật ra, với thực lực hiện tại của Tiêu Hoài, muốn quét sạch những người bất đồng chính kiến trong triều cũng không phải chuyện khó, nhưng hắn không làm, chính là muốn đem những người này làm đá mài d.a.o cho tân hoàng. Lý Cảnh Tập cũng hiểu điều này. Đến cuối cùng hắn cần phải một mình đối mặt với mọi thứ.
Bên này, Đường Quốc Công hẹn thời gian gặp Tiêu Dịch Nguyên, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn hắn đến phủ Đường Quốc Công. Sáng sớm hôm nay, Tiêu Thành Minh và Tiêu Đại Dũng dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến phủ Định Quốc Công, bọn họ rất coi trọng cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Mà Đường Thư Nghi nhìn thấy một thân trang phục của Tiêu Dịch Nguyên, muốn bật cười. Nói như thế nào đây, có chút cảm giác như nhà giàu mới nổi.
Tiêu Dịch Nguyên là một người nhạy cảm, nhìn thấy biểu cảm của Đường Thư Nghi thì mặt đỏ lên, hắn tháo ngọc ban chỉ trên tay và phát quan bằng vàng trên đầu xuống, đây không phải là thứ hắn muốn đeo, là người nhà xúm quanh hắn đeo lên.
"Ai dô, cháu tháo xuống làm gì, để đó mới thấy quý khí!" Tiêu Thành Minh nói, ông ấy sợ phủ Đường Quốc Công cảm thấy nhà bọn họ nghèo.
Tiêu Dịch Nguyên đỏ mặt nói: "Đeo lên không thoải mái."
"Cũng đâu phải ngày nào cũng đeo, không thoải mái thì thôi." Tiêu Đại Dũng nói rồi lại muốn đeo lên cho hắn, nhưng Tiêu Dịch Nguyên không còn cách nào khác, đành liếc mắt cầu cứu Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi không nhịn được cười, sai Thuý Trúc đi lấy vài thứ đến. Thuý Trúc quay người rời đi, không lâu sau đã cầm một chiếc khay đến, bên trên toàn là ngọc bội dùng để trang sức. Nàng bảo Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống, rồi cầm lấy một chiếc phát quan bằng bạc khảm ngọc mã não đưa cho Thuý Vân.
Thuý Vân tiến lên, cài chiếc phát quan lên cho Tiêu Dịch Nguyên, rồi cẩn thận tháo một chiếc bội phỉ thuý cùng một túi thơm thêu gấm màu đỏ trên thắt lưng hắn, sau đó lấy một chiếc ngọc bội dương chi từ tay Đường Thư Nghi đeo lên cho hắn. Như vậy, cả người hắn trông liền có vẻ văn nhã và nội liễm, rất là nho nhã.
Tiêu Dịch Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Thành Minh thấy vậy thì cau mày, hỏi: "Chẳng phải quá đơn giản sao?"
Tiêu Đại Dũng cũng cau mày, cảm thấy cách ăn mặc lúc trước vẫn tốt hơn, trông khí chất hơn nhiều.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Phụ thân và ca ca cháu đều thích kiểu ăn mặc như thế này."
Nghe vậy, Tiêu Thành Minh và Tiêu Đại Dũng cũng không nói thêm gì nữa. Hôm nay để Tiêu Dịch Nguyên ăn mặc như thế này là muốn làm Đường Quốc Công và những người khác hài lòng. Bình thường bọn họ cũng không thích đeo quá nhiều trang sức.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Dịch Nguyên đến phủ Đường Quốc Công. Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt nhìn thấy Tiêu Dịch Nguyên, vẻ mặt đều lộ rõ sự hài lòng. Việc hắn thi đậu Nhất Giáp đã đủ nói lên học vấn của hắn rất tốt. Lại thêm những biểu hiện trước đó khi nhận thân, có thể thấy đây là một người thông minh. Thông minh lại có học thức, thêm vào sự nâng đỡ của bọn họ và phủ Định Quốc Công, tương lai muốn tầm thường cũng khó.
Vì thế, bọn họ cơ bản là đã hài lòng với Tiêu Dịch Nguyên. Sau đó, mọi người cùng ngồi xuống tán gẫu một lúc, Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt càng thêm vừa lòng. Thành thật mà nói, điều khiến họ hài lòng nhất chính là Tiêu Dịch Nguyên thi đậu Nhất Giáp. Nhưng điều này cũng không có gì đáng trách, dù kết quả không thể đại biểu tất cả, nhưng có thể trổ hết tài năng giữa muôn người, ít nhất về phương diện học vấn, hắn cũng là một người tài giỏi.
Trò chuyện một lúc thì liền đề cập đến chuyện hôn sự. Tiêu Dịch Nguyên cung kính đứng dậy, quỳ gối trước mặt Đường Quốc Công và Đường Thư Kiệt, cất lời: "Vãn bối đã đem lòng yêu mến Tam cô nương từ lâu. Đời này, nếu không phải nàng ấy thì không được, ngoài nàng ấy ra, vãn bối không cưới ai khác. Mong Quốc Công gia và Đường đại nhân có thể giao Tam tiểu thư cho vãn bối. Vãn bối xin thề, sẽ dốc hết toàn tâm toàn lực bảo hộ nàng ấy cả đời. Vãn bối xin cam đoan, đời này chỉ có một mình Tam tiểu thư, cho dù xuất phát từ bất kỳ nguyên do gì, cũng tuyệt đối sẽ không nạp thiếp."
Sau khi hắn nói xong, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Đường Quốc Công quay đầu nhìn Tiêu Hoài, cảm khái nói: "Nhiều năm trước, con cũng quỳ trước mặt ta như vậy, cũng lập lời thề tương tự. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, con vẫn rất tốt."
Tiêu Hoài vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp: "Kiếp này có Thư Nghi bầu bạn, đó là may mắn lớn nhất của con."
Đường Quốc Công khẽ "ừm" một tiếng: "Lời này của con rất đúng. Con gái ta dù ở đâu cũng đều là người giỏi giang."
Đường Thư Nghi muốn che mặt, cha à, lời khen này quá lộ liễu rồi. Nhưng Tiêu Hoài lại gật đầu đồng ý, miệng còn nói thêm: "Đây đều là nhờ nhạc phụ biết cách chỉ dạy."
Đường Quốc Công bật cười lớn. Đường Thư Kiệt và Đường Thư Bạch nhìn cảnh tượng này đều muốn trợn tròn mắt, lần này đúng là hắn ra sức nịnh nọt rồi.
571 ---
"Nữ nhi Đường gia ta, dù cho không thể nói là châu ngọc đầy nhà," Đường Quốc Công nhìn Tiêu Dịch Nguyên, giọng chậm rãi nói: "Nhưng nữ nhi Đường gia gả đi, cũng không phải là nước đổ bát không. Sau này, nếu nó sống không tốt, nhà họ Đường ta lúc nào cũng mở cửa đón các nàng về."
Tiêu Dịch Nguyên vội vàng nói: "Vãn bối tuyệt đối sẽ không để Tam tiểu thư chịu oan ức."
Đường Quốc Công ừm một tiếng, lại nói: "Quân tử giữ lời, lời hôm nay đã nói, mọi người ở đây đều là nhân chứng, nếu sau này trái lời, đừng trách người Đường gia ta không giữ tình nghĩa."
"Vãn bối tuyệt đối không nuối lời." Tiêu Dịch Nguyên dốc lòng nói.
Đường Quốc Công lại ừm một tiếng, nhìn về phía Đường Thư Kiệt. Chuyện cơ bản đã định đoạt, Đường Thư Kiệt cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Nếu đã như vậy, mong ngươi và An Lạc sau này có thể hòa thuận đến đầu bạc răng long."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong lời này, trong lòng hắn quả thực cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiêu Dịch Nguyên quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu. Đường Quốc Công phất tay ra hiệu hắn đứng dậy. Tiêu Hoài lúc này cũng thương nghị chuyện hôn sự, cứ như vậy, chuyện hôn sự của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc đã gần như định đoạt xong.
Lại hàn huyên thêm một lát, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn Tiêu Dịch Nguyên rời đi. Đường Thư Kiệt vẻ mặt bình đạm, trở về viện của Đường nhị phu nhân. Đường nhị phu nhân thấy hắn như vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, sau đó hỏi: "Chuyện không thành sao?"
Sau khi Tiêu Dịch Nguyên đậu Trạng nguyên, nàng ấy càng thêm vừa ý với cuộc hôn nhân này.
Đường Thư Kiệt ngồi xuống, thở dài: "Được rồi, giống như năm đó Tiêu Hoài quỳ xuống cầu hôn, nó cũng quỳ xuống trước mặt ta nói đời này chỉ có mình An Lạc."
Đường nhị phu nhân vui vẻ vỗ tay, "Như vậy ta liền yên tâm rồi."
Đường Thư Kiệt nhìn dáng vẻ vô tâm của nàng, cau mày nói: "Khuê nữ sắp gả đi, nàng vui vẻ như vậy sao? Sau này không thể ngày ngày ở bên người nàng gọi nàng nương ơi nương à, nàng không thấy khó chịu sao?"
Đường nhị phu nhân: "........."
Sau khi sắp xếp lại tâm trạng, Đường nhị phu nhân ngồi xuống bên người Đường Thư Kiệt, giọng nhẹ nhàng nói: "Biểu ca, ta biết chàng luyến tiếc An Lạc, nhưng An Lạc thân là nữ nhi, chúng ta không thể giữ nó cả đời được! Ta vui vẻ là vì Tiêu Dịch Nguyên bây giờ nhìn có vẻ mọi mặt đều rất tốt, An Lạc nhà chúng ta tìm được bến đỗ tốt."
Đường Thư Kiệt nghiêng người, gối đầu lên đùi Đường nhị phu nhân, giọng yếu ớt nói: "Biểu muội, về sau nàng không thể tức giận với ta nữa, An Lạc gả đi đã muốn nửa cái mạng của ta rồi, nếu như nàng lại tức giận với ta, ta không thể nào sống được nữa."
Đường nhị phu nhân thấy hắn lại giả vờ đáng thương, giơ tay đ.á.n.h nhẹ vào người hắn, nói: "An Lạc gả đi đã muốn nửa cái mạng lớn của ta, nếu như ta lại tức giận với chàng, ta cũng không sống nổi nữa."
Đường Thư Kiệt vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thê tử vào lòng dỗ dành: "Biểu muội, ta nói đùa với nàng thôi......"
Phu thê hai người ồn ào một lúc, Đường nhị phu nhân liền đến viện của Đường An Lạc, nói về chuyện của Tiêu Dịch Nguyên với nàng ấy. Nhìn nữ nhi ngây thơ đáng yêu, trong lòng bà cảm khái một hồi, bất tri bất giác nữ nhi đã phải định thân, sau đó lại được gả đi. Cho dù có không nỡ, đến lúc buông tay vẫn phải buông tay.
Sờ sờ đầu nữ nhi, Đường nhị phu nhân nói chuyện Tiêu Dịch Nguyên đến cầu hôn với nàng ấy. Đường An Lạc nghe xong, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó đỏ mặt xấu hổ. Đường nhị phu nhân thấy vậy thì cau mày, rõ ràng là nữ nhi biết tâm ý của Tiêu Dịch Nguyên!
"Lúc trước hắn đã nói gì với con?" Bà hỏi.
Đường An Lạc lắc đầu, Đường nhị phu nhân không tin. Đường An Lạc thấy vậy bèn nói: "Chỉ là mỗi lần gặp mặt, hắn luôn lén nhìn con."
Mối quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và phủ Đường Quốc Công vốn thân thiết, đám trẻ hai nhà tự nhiên thường xuyên qua lại. Đường An Lạc và Tiêu Dịch Nguyên cũng không ít lần chạm mặt nhau. Nữ nhi đến tuổi thanh xuân, vốn dĩ đã nhạy cảm với tình ý nam nữ, dù Tiêu Dịch Nguyên có cố nén tình cảm đến đâu, tất nhiên cũng sẽ để lộ ra không ít. Đường An Lạc tự nhiên cảm nhận được.
Đường nhị phu nhân nghe nói hai người không có chuyện bí mật gặp gỡ thì yên tâm, sau đó hỏi: "Con thấy hắn thế nào?"
Đường An Lạc đỏ mặt gật đầu. Đường nhị phu nhân nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại cảm khái, có một số duyên phận dường như là do trời định sẵn. Bà ôm nữ nhi vào lòng, nhẹ giọng kể lại những lời Tiêu Dịch Nguyên đã nói, rồi tiếp lời: "Hắn có thể đối xử với con như vậy, ta và cha con cũng đã yên tâm hơn nhiều. Nhưng phu thê ở chung chỉ dựa vào tình ý này thì không thể kéo dài lâu được, con phải học cách bồi dưỡng..."
Bà chậm rãi giảng giải từng chút về những điều mà bà cho là cách ứng xử giữa vợ chồng, hy vọng cuộc sống của nữ nhi có thể êm đềm và hạnh phúc.
Nếu hai nhà đã định xong hôn sự, vậy thì việc chuẩn bị đính hôn cũng cần bắt đầu. Trong lúc bận rộn, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên cũng phải tham gia điện thí. Sáng sớm hôm nay, Tiêu Hoài đã dẫn hai huynh đệ vào cung.
Điện thí được tổ chức tại Kim Loan điện, do tân hoàng đích thân chủ trì, tuy nhiên cũng có không ít đại thần hỗ trợ bên cạnh. Nếu như bình thường, những dịp như thế này Đường Thư Nghi, với thân phận đế sư, phải đến tham dự. Nhưng vì mối quan hệ giữa nàng với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên, nàng đã chọn cách tránh mặt.
Các đề bài đã được chuẩn bị từ sớm. Lý Cảnh Tập sai thái giám phát xuống, sau đó nhìn những tiến sĩ mới nhậm chức này trả lời câu hỏi. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sau hơn một canh giờ, các tiến sĩ lần lượt nộp bài. Lý Cảnh Tập đích thân đọc bài thi, các đại thần nội các và Phương đại nho ở bên cạnh hỗ trợ.
Tân hoàng đế rất nghiêm túc, ngài xem xét từng bài thi một cách cẩn thận. Đến trưa mới xem xong hết, sau đó chỉ vào bài thi của Tiêu Ngọc Thần và nói: "Tư duy rõ ràng, lý luận chặt chẽ, lối viết sắc sảo, kiến giải độc đáo, có thể gọi là một kiệt tác. Tiêu Ngọc Thần có thể đứng đầu..."
"Hoàng thượng..."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Triệu đại nhân lúc này mới mở miệng, nhưng ông ta mới nói hai chữ, Lý Cảnh Tập đã cắt lời: "Triệu ái khanh, có thể để trẫm nói xong không?"
Lời nói của ngài khiến cả Kim Loan điện rơi vào im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Triệu đại nhân vội vàng quỳ trên mặt đất, khấu đầu theo đúng lễ nghi: "Thần nhất thời nóng lòng, hành sự lỗ mãng, xin Hoàng thượng trách tội."
Ps: Các bồ nhớ follow toy để đọc truyện tiếp theo nhó ???? hông chúng ta lại lạc mất nhau ????????