Đường Thư Nghi lại liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Hoài nâng khóe môi mỉm cười. Sau khi tắm rửa xong, Đường Thư Nghi nhớ tới một chuyện, nàng đến gần Tiêu Hoài, nhỏ giọng nói: "Ngọc Thần sắp đại hôn rồi, nó có hiểu chuyện nam nữ không?"
Tiêu Hoài sững sờ một lát. Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện này giao cho chàng, đừng để đến lúc động phòng lại làm ra chuyện cười."
Thế gia đại hộ ở Thượng Kinh, trước khi nam tử thành hôn đều sắp xếp nha hoàn cho hắn chỉ dạy chuyện đời. Đường Thư Nghi không muốn như vậy, nàng càng hy vọng hai nhi tử đều không nạp thiếp, sống hòa thuận với thê tử cả đời.
Tiêu Hoài lại không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Đường Thư Nghi đã an bài, hắn nhất định phải làm. Hắn ừm một tiếng, coi như đồng ý. Ăn sáng xong, hắn đến thư phòng tìm hai cuốn sách, sau đó cầm đến viện của Tiêu Ngọc Thần.
Phụ tử hai người ngồi trong thư phòng, cùng nhau uống trà một lúc, Tiêu Hoài nói: "Con sắp kết hôn rồi, có một số việc con có hiểu hay không?"
Hắn cũng ngại nói thẳng, Tiêu Ngọc Thần không hiểu lời hắn lắm, "Phụ thân ngài nói là chuyện gì?"
Tiêu Hoài: ".... Chính là chuyện nam nữ."
Mặt Tiêu Ngọc Thần đỏ lên, lắp bắp nói: "Con.. con ..."
Cuối cùng cũng không nói ra con làm sao cả, bởi vì chuyện này hắn cũng chỉ biết đại khái, không biết nên nói là hiểu hay không hiểu. Tiêu Hoài thấy vậy, lấy hai quyển sách đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho hắn, "Con tự mình nghiên cứu đi, loại chuyện này có đôi khi không thầy tự hiểu."
Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Tiêu Ngọc Thần tiễn hắn đến cửa viện, lúc trở về nhìn thấy hai quyển sách trên bàn, hắn đỏ mặt, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đóng cửa lại bắt đầu nghiêm túc "nghiên cứu".
Bên này, Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng cầm lấy một quyển sách nhỏ nhét vào tay Giai Ninh quận chúa, nói: "Đến lúc đó đừng lo lắng, cứ thuận theo thế tử là được."
Giai Ninh quận chúa đỏ mặt vâng một tiếng. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy nàng ấy như vậy, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh năm đó gả nữ nhi đi, ánh mắt mang theo chút ẩm ướt.
Bà ấy âm thầm hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Gả vào nhà người khác, khác với ở nhà mình. Bên trên có cha mẹ chồng, dưới có tiểu thúc tiểu cô, mọi mặt đều phải chú ý đến."
Nói rồi bà ấy rơi nước mắt. Giai Ninh quận chúa vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt cho bà ấy. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy nói: "Định Quốc Công phu nhân mặc dù trông hiền lành rộng rãi, nhưng cũng là mẹ chồng, sớm khuya hầu hạ cha mẹ, gắp rau thêm canh đều là chuyện cần làm."
Giai Ninh quận chúa gật đầu: "Ngoại tổ mẫu người yên tâm, cháu đều hiểu."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân sờ sờ đầu nàng ấy, lại nói: "Ta biết cháu là người thông minh, ngoại tổ mẫu chỉ mong cháu về sau có thể hòa thuận vui vẻ với thế tử."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, nàng ấy sẽ cố gắng để cho mình sống thật tốt.
Chớp mắt đã đến ngày đại hôn, trời còn chưa sáng, Đường Thư Nghi đã rời giường. Nàng đi đến viện của Tiêu Ngọc Thần. Khi đến nơi, nàng thấy nha hoàn đang mặc hỉ phục đỏ rực cho nhi tử mình. Nhìn đại nhi tử càng thêm phần tuấn tú, rạng rỡ hơn thường ngày, trong lòng Đường Thư Nghi không khỏi cảm khái.
Chớp mắt đã vài năm trôi qua tại nơi này, nhi tử cũng đã thành thân. Những chuyện cũ kỹ tựa như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chẳng mấy chốc đã đến giờ lành đón dâu. Đường Thư Nghi tự tay đội lên đầu Tiêu Ngọc Thần một chiếc mũ đính hoa đỏ, lại buộc một bông hoa lớn màu đỏ trên n.g.ự.c hắn, sau đó nói: "Được rồi, mau đi đón tức phụ của con về thôi."
Tiêu Ngọc Thần cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, sau đó sải bước rời đi. Tiêu Hoài thấp giọng nói với Đường Thư Nghi: "Thành thân rồi coi như đã thực sự trưởng thành, nên buông tay rồi."
Lúc này, Triệu quản gia chạy tới thông báo: "Hoàng thượng sắp đến rồi."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe vậy, liền cùng nhau ra đón Lý Cảnh Tập. Hai người vừa tới cửa phủ, nghi trượng của Lý Cảnh Tập đã tới nơi. Bọn họ cùng nhau tiến lên trước mặt Lý Cảnh Tập, cong gối chuẩn bị hành lễ. Lý Cảnh Tập vội vàng đỡ lấy hai người, không cho phép bọn họ hành lễ. Nhưng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẫn quỳ xuống, cung kính dập đầu.
Cho dù khi ở riêng, bọn họ đối xử với Lý Cảnh Tập như một đứa trẻ, nhưng những lễ nghi cần thiết vẫn không thể thiếu dù chỉ một chút. Đây là một xã hội quân chủ phong kiến, quân là quân, thần là thần, lễ tiết không thể tùy tiện xáo trộn.
Lý Cảnh Tập bất lực tiếp nhận lễ của hai người, sau đó đi theo hai người vào phủ. Nhìn bầu không khí vui mừng trong phủ, trong lòng hắn khát khao đến một ngày thành thân với Ngọc Châu.
Đến đại sảnh ngồi xuống nói chuyện một lát, ánh mắt Lý Cảnh Tập không ngừng liếc ra bên ngoài, muốn nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu. Đường Thư Nghi thấy vậy, liền sắp xếp cho hắn có thời gian nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu.
Theo phong tục của Thượng Kinh, buổi sáng đi đón dâu, buổi chiều rước tân nương về nhà, đến tối mới cử hành bái đường thành thân. Mặt trời đã ngả về tây, đoàn rước dâu cuối cùng cũng quay trở lại. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi ở vị trí trung tâm, nhận lấy cái dập đầu của đôi tân nhân. Sau đó, họ chứng kiến đôi phu thê mới cưới đối bái, rồi được người hầu đưa vào phòng động phòng.
Đến phòng tân hôn, lại diễn ra một loạt các nghi thức vui vẻ. Cuối cùng, Tiêu Ngọc Thần cầm gậy hỉ vén khăn trùm đầu của tân nương. Dung mạo tựa hoa như trăng của tân nương tử dần lộ ra. Mọi người cùng nhau chúc mừng một hồi, sau đó hỉ nương mời mọi người ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
Tiêu Ngọc Thần ngồi bên cạnh Giai Ninh, do dự một lát rồi nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Ta rất vui."
Câu nói này nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, Giai Ninh bật cười. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần và nói: "Ta cũng rất vui."
Tiêu Ngọc Thần cười đến mức khóe miệng gần như kéo dài đến tận mang tai, Giai Ninh quận chúa cũng cúi đầu mỉm cười. Sau một hồi vui vẻ, Tiêu Ngọc Thần nói: "Lát nữa để Ngọc Châu và An Lạc qua nói chuyện với nàng, hai người đó nàng đều quen biết."
Giai Ninh gật đầu: "Ta biết rồi."
Hai người nắm tay nhau, trò chuyện một lúc. Tiêu Ngọc Thần còn phải ra ngoài đi kính rượu, nên đành miễn cưỡng rời đi. Sau đó, Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc tiến vào. Hai người ríu rít cười nói với Giai Ninh, khiến nàng cảm thấy cuộc hôn nhân này thật sự rất tốt đẹp.
Ngoài viện, hai vị đại nha hoàn đang dò hỏi nha hoàn của Thanh Phong Uyển, khi hay tin bên người Tiêu Ngọc Thần chỉ có một đại nha hoàn, thậm chí còn không có nha hoàn hầu hạ chải đầu, trong lòng hai người âm thầm vui sướng. Chờ cho Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc rời đi, họ mới đến bên cạnh Giai Ninh để báo cáo:
"Bẩm quận chúa, bên người cô gia chỉ có một đại nha hoàn, nghe nói nha hoàn kia phạm sai lầm nên đã bị đuổi đi."
"Lạ thật, viện này vốn không có nha đầu chải tóc."
"Viện của cô gia vốn không lớn như vậy, là do Định Quốc Công phu nhân sai người nối thông hai viện này lại làm một cách đây mấy tháng."
Giai Ninh quận chúa nghe xong báo cáo, nỗi bất an trong lòng dần lắng xuống. Nàng đứng dậy cho người chuẩn bị nước tắm rửa, sau khi nàng ra ngoài đợi một lát, Tiêu Ngọc Thần được người dìu về, nàng vội vàng đỡ lấy hắn. Chờ đến khi người đưa hắn đi rồi, Tiêu Ngọc Thần mới tỉnh táo lại.
Giai Ninh thấy vậy thì mỉm cười nói: "Thế tử đang giả vờ sao?"
"Nương tử gọi vi phu là gì?" Tiêu Ngọc Thần mỉm cười hỏi.
Giai Ninh đỏ mặt, "Phu... phu quân."
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười, sau đó khẽ gọi: "Nương tử."
Cả hai người đều cảm thấy mình thật trẻ con, nhịn không được mà bật cười. Tiêu Ngọc Thần thấy nàng đã thay y phục, nghĩ rằng nàng hẳn đã tắm rửa, liền đi vào tịnh thất để tắm rửa. Còn Giai Ninh ngồi ở mép giường bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi Tiêu Ngọc Thần từ tịnh thất đi ra.
Tiêu Ngọc Thần đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, cảm thấy nàng đang hơi run rẩy, biết nàng đang lo lắng. Thực ra hắn cũng không khá hơn là bao, lo lắng nắm tay nàng một hồi, rồi ghé vào tai Giai Ninh thì thầm: "Nương tử, ta cũng là lần đầu, có chút... lo lắng."
Giai Ninh nghe hắn nói vậy thì bật cười, cảm giác lo lắng phút chốc đã biến mất không ít. Lúc này, Tiêu Ngọc Thần kéo nàng vào trong mành giường...
Ngày hôm sau, tân nương tử phải đến thỉnh an mẹ chồng, thậm chí còn phải hầu hạ mẹ chồng rửa mặt chải đầu. Giai Ninh ghi nhớ chuyện này trong lòng, sáng sớm hôm sau đã tỉnh giấc. Dưới ánh sáng yếu ớt, nhìn Tiêu Ngọc Thần đang say ngủ, nàng không khỏi ngẩn ngơ. Nàng đã từng thấy dung mạo xuất chúng ngày thường của Tiêu Ngọc Thần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ hắn ngủ say.
Giờ phút này, hắn nằm nghiêng người, một cánh tay đặt trên người mình. Lông mày thanh tú, hàng mi tựa lông quạ, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng như son... Mọi thứ đều đẹp đến không sao tả xiết. Khóe môi Giai Ninh nhếch lên, có một phu quân dung mạo như vậy, mỗi lần ngắm nhìn, lòng nàng lại vui thêm một phần.
Nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đặt trên eo mình xuống, nàng chuẩn bị ngồi dậy. Nhưng lúc này, Tiêu Ngọc Thần lại siết chặt cánh tay, mơ màng mở mắt nói: "Không cần dậy sớm như vậy."
"Ta phải đi thỉnh an mẫu thân." Giai Ninh nhỏ giọng nói.
Tiêu Ngọc Thần lại ôm nàng vào lòng, "Phụ thân và mẫu thân sẽ không dậy sớm, ngủ thêm một lát nữa."
Giai Ninh quận chúa có chút không tin lời hắn nói, Định Quốc Công phu nhân trông có vẻ là một người rất coi trọng quy củ! Lúc này, giọng nói của đại nha hoàn từ bên ngoài truyền vào: "Quận chúa, người đã tỉnh chưa?"
Giai Ninh khẽ ừ một tiếng, giọng nói của đại nha hoàn lại vang lên: "Vừa rồi Thúy Trúc cô nương bên cạnh phu nhân có đến nói, hôm qua Quốc Công gia và phu nhân đều mệt mỏi, hôm nay dậy muộn, bảo ngài và thế tử không cần dậy quá sớm để đến thỉnh an."
Giai Ninh sững sờ một lát, Tiêu Ngọc Thần cười nhẹ bên tai nàng nói: "Tin rồi chứ, chỉ cần phụ thân không phải thượng triều, phụ mẫu hai người sẽ không dậy sớm."
Giai Ninh không nhịn được cười, khẽ nói: "Phụ thân mẫu thân đúng là rất ân ái."
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Sau này nàng không cần thường xuyên hầu hạ bên cạnh mẫu thân, bởi vì chỉ cần phụ thân ở trong phủ, gần như đều sẽ ở bên người mẫu thân."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, cũng đưa cánh tay choàng qua người hắn rồi nhắm mắt lại. Nàng thầm hy vọng trong tương lai, bản thân và Tiêu Ngọc Thần có thể ân ái như cha mẹ chồng. Nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sự bồn chồn khi đến một môi trường mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nàng nhắm mắt suy nghĩ những việc cần làm tiếp theo, và đã muốn dậy mấy lần nhưng đều bị Tiêu Ngọc Thần ngăn lại, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới thực sự tỉnh giấc. Cảm thấy đã quá muộn, nàng vội vàng đi tắm rửa, trang điểm. Tiêu Ngọc Thần bất lực lên tiếng mấy lần rằng vẫn chưa muộn, nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp của nàng, hắn cuối cùng cũng không nói nữa, nghĩ rằng nàng sẽ sớm nhận ra.
Nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, lại giúp Tiêu Ngọc Thần mặc y phục. Đôi phu thê tân hôn cùng nhau đến Thế An Uyển. Đến nơi, nha hoàn Thuý Vân mỉm cười đón tiếp, bảo hai người đợi ở tiểu hoa sảnh, rồi nói: "Phu nhân vừa mới dậy, thế tử, thế tử phi hãy đợi một lát."
Giai Ninh nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy nói: "Ta đến hầu hạ mẫu thân chải đầu rửa mặt."
Việc nhi tức phụ hầu hạ mẹ chồng chải đầu rửa mặt vốn là lễ nghi nên làm. Nhưng Thuý Vân mỉm cười nói: "Quốc Công gia vừa mới luyện võ trở về, cũng đang ở đây."
Giai Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó ngồi xuống. Cha chồng cũng ở đây, nàng không tiện vào hầu hạ.
Đây là sự khác biệt giữa phủ Định Quốc Công và các phủ đệ khác. Những gia đình quyền quý bình thường, nam chủ tử đều có viện của riêng mình. Ngày thường cho dù nghỉ ngơi bên chính phòng phu nhân, hay là bên chỗ tiểu thiếp, buổi sáng sau khi tỉnh dậy thường sẽ về viện của mình trước, sau đó hoặc là cùng ăn cơm với chính phòng phu nhân hoặc là tự mình ăn.
Nhưng phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công - gia chủ của một phủ lại không có viện riêng, sinh hoạt thường ngày đều diễn ra trong viện của phu nhân. Cho nên, chuyện nhi tức phụ hầu hạ chải đầu rửa mặt này căn bản là không tồn tại.
Bên này, Đường Thư Nghi được Thuý Trúc hầu hạ mặc y phục, Tiêu Hoài ngồi bên cạnh. Mặc y phục xong, Thuý Trúc đưa khăn tay vắt khô cho Đường Thư Nghi, nói: "Thế tử và thế tử phi đã đến rồi."
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, rồi nói: "Là ta dậy muộn."
Khoảng thời gian gần đây nàng hao tâm tổn sức, tân tức phụ đã cưới về rồi, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm. Hôm qua ngủ rất say, hôm nay trời đã sáng tỏ nàng mới tỉnh giấc.
"Sau này cứ để bọn nó ăn sáng trong viện của mình là được rồi." Tiêu Hoài ở bên cạnh nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó dặn dò Thuý Trúc: "Lát nữa nói với bên phòng bếp một tiếng, bên chỗ Thanh Phong Uyển cần nguyên liệu gì thì lập tức đưa qua."
576 ---
Lúc trước khi dọn dẹp Thanh Phong Uyển của Tiêu Ngọc Thần, nàng đã chuẩn bị một phòng bếp nhỏ, nếu như tiểu phu thê bọn họ muốn ăn trong viện của mình, nàng hoàn toàn không có ý kiến.
Thuý Trúc đáp lời. Trong lòng Đường Thư Nghi nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với Giai Ninh một lúc. Cho dù cảm thấy nàng ấy là một cô nương rất tốt, nhưng người với người ở chung với nhau, vẫn nên nói chuyện rõ ràng với nhau mới tốt, nếu không rất dễ sinh ra hiểu lầm.
Không lâu sau khi nàng chỉnh trang xong, Thuý Trúc và đám người lui ra ngoài. Tiêu Hoài thay y phục, hai người cùng nhau rời khỏi tẩm thất, nhìn thấy ba huynh muội đang ngồi trong tiểu hoa sảnh trò chuyện. Thấy Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần đều mặc hỷ phục màu đỏ, gương mặt rạng rỡ niềm vui, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng không khỏi mỉm cười.
Bốn người đứng dậy hành lễ, Đường Thư Nghi vẫy tay bảo họ đứng dậy, sau đó bà nhìn Giai Ninh và hỏi: "Có thích ứng được không?"
Giai Ninh mỉm cười gật đầu: "Thưa mẫu thân, thần thiếp đã thích ứng được."
"Từ nay về sau đây chính là nhà của con, nếu có chỗ nào bất tiện, cứ việc nói với người hầu sửa lại." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Giai Ninh vội vàng đáp: "Mọi thứ đều rất tốt."
Đường Thư Nghi mỉm cười, rồi dẫn mọi người đến phòng ăn. Tân tức phụ mới về nhà chồng, vốn dĩ có chút dè dặt là điều hết sức bình thường, dần dần rồi sẽ quen thôi. Cả nhà cùng nhau vào phòng ăn, món ăn đã được bày biện đầy đủ. Mọi người ngồi xuống, nhưng Giai Ninh lại đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi, chuẩn bị gắp thức ăn cho bà.
Đường Thư Nghi thấy vậy liền xua tay: "Con ngồi xuống ăn đi, không cần phải hầu hạ ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giai Ninh nghe lời, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần mỉm cười, kéo nàng đến bên người mình, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không có khách khí với nàng đâu."
Giai Ninh gật đầu, sau đó hướng về phía Đường Thư Nghi hành lễ: "Tạ ơn mẫu thân."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh ngồi xuống, cả nhà bắt đầu dùng bữa. Vừa ăn vừa trò chuyện, rõ ràng là phủ Định Quốc Công không có quy tắc không cho phép nói chuyện khi ăn cơm.
Thế nhưng, Giai Ninh lại không cảm thấy phủ Định Quốc Công không có quy tắc gì cả. Trước đó, nàng đã từng tham dự yến tiệc cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu. Lễ nghi của hai người đó làm người khác không tìm ra dù chỉ một chút sai sót.
Ngược lại, nàng lại cảm thấy, vừa ăn vừa nói chuyện như thế này, không khí càng thêm ấm áp và vui vẻ.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cả nhà lại di chuyển đến sảnh đường ở tiền viện. Hôm nay, tân nương tử phải thực hiện nghi thức kính trà. Vừa mới ngồi xuống, phòng của Tiêu Dịch Nguyên và phòng của Tiêu Kính cũng có người đi tới.
Sau đó, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh lần lượt tiến hành nghi thức kính trà. Tiếp theo, mọi người ngồi lại tán gẫu một lúc. Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Kính cùng tùy tùng rời đi. Đường Thư Nghi giữ Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh ở lại để nói chuyện.
Bà nhấp một ngụm trà, Đường Thư Nghi nói: "Ta và phụ thân các con ngày thường không có nhiều quy tắc như vậy. Về sau, các con không cần phải mỗi sáng đến đây thỉnh an nữa. Trong viện của các con có nhà bếp nhỏ, sau này các con có thể tự nấu ăn trong viện của mình, tránh việc phải chạy đi chạy lại."
Tiêu Ngọc Thần nghe vậy, lập tức nói: "Sau này chúng con không thể ăn ở Thế An Uyển sao?"
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa chút ấm ức.
Đường Thư Nghi bất lực: "Nếu các con muốn ăn ở Thế An Uyển giống như trước đây, thì vẫn cứ như lúc trước. Đồ ăn chuẩn bị xong, chúng ta sẽ phái người đến gọi các con."
"Vậy sau này chúng con sẽ ăn ở Thế An Uyển." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Các con đã thành gia rồi, nên có gia đình nhỏ của riêng mình. Về sau, các con hãy tự mình quản lý những chuyện trong gia đình nhỏ đó. Ý của ta và phụ thân các con là, từ nay về sau, mỗi tháng các con sẽ nhận một nghìn lượng bạc từ quỹ chung, coi như là chi phí sinh hoạt của các con. Tài sản riêng của Ngọc Thần cũng thuộc về gia đình nhỏ của hai đứa. Những chuyện lặt vặt thường ngày, ta và phụ thân các con sẽ không can thiệp nữa."
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa nghe xong đều sững sờ. Chẳng phải chuyện này giống như việc họ bị đuổi ra ngoài sao!
Lúc này, Đường Thư Nghi lại nói: "Trước mắt thì là như vậy. Đợi đến khi Ngọc Minh thành hôn xong, chúng ta sẽ phân chia tài sản gia nghiệp trong quỹ chung cho ba huynh muội các con."
Chẳng phải là muốn phân gia sao!
Tiêu Ngọc Thần đứng dậy, nhìn Đường Thư Nghi, nói: "Mẫu thân, là nhi tử làm sai chuyện gì sao?"
Nếu không thì tại sao phải phân gia, phụ mẫu còn sống mà đã phân gia thì đã là trái với truyền thống rồi.
Đường Thư Nghi trầm ngâm, trong lòng sắp xếp ngôn từ để giải thích cho hắn, lúc này Tiêu Hoài lên tiếng: "Con không sai, chỉ là ta và mẫu thân của con lười quản các con nữa thôi."
Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài, lời này nói ra tuy khó nghe nhưng quả thật là ý tứ này. Nhưng nàng vẫn giải thích: "Các con không còn là hài đồng nữa, phải tự lo liệu cho chính mình."
Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi rồi lại nhìn Tiêu Hoài, sắc mặt hai người đều bình tĩnh, nhưng hắn biết, phụ mẫu hẳn đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Lúc này Tiêu Hoài đứng dậy, nói có chuyện muốn nói với Tiêu Ngọc Thần, hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Thư Nghi và Giai Ninh. Đường Thư Nghi vẫy tay gọi Giai Ninh đến ngồi bên cạnh mình, sau đó nắm lấy tay nàng ấy, nói:
"Con đừng nghĩ nhiều, phân gia là việc ta và Quốc công gia đã nghĩ tới từ sớm, không liên quan gì đến con. Đến lúc đó mặc dù phân gia, nhưng chúng ta vẫn sống trong cùng một trạch viện, các con muốn đến chỗ ta ăn cơm, chơi đùa đều có thể, chúng ta vẫn là người một nhà, chẳng qua là tự lo liệu việc của mỗi nhà mà thôi."
Giai Ninh gật đầu: "Phụ thân và mẫu thân đều là người thông thái."
Khi mới nghe đến chuyện phân gia, nàng ấy quả thật rất kinh ngạc, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, phân gia rồi ngược lại còn khiến mọi người thêm phần hòa thuận. Tự lo liệu chuyện của mình, sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn trong những chuyện nhỏ nhặt.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ta chính là lười, không muốn bận tâm quá nhiều. Nhà chúng ta ấy mà, những chuyện nhỏ nhặt không có quá nhiều quy tắc giáo điều, cái này từ từ con sẽ hiểu. Ta chỉ hy vọng sau này con và Ngọc Thần có thể sống vui vẻ hòa thuận."
Giai Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ một buổi sáng, nàng ấy đã có thể cảm nhận được không khí hòa hợp an lạc, không mưu mô tranh đấu, cho dù là hai phòng ngoài phủ cũng như vậy. Một gia đình như vậy thật khiến người ta yên tâm.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc rồi ai về viện của người nấy. Ngày hôm sau khi gặp mặt, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh đến phủ Đoan thân vương trước, nói vài lời với Đoan thân vương, sau đó dẫn theo Lý Cảnh Hạo cùng đến phủ Lễ Quốc Công.
577 ---
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy Giai Ninh, liền kéo nàng ấy lại hỏi thăm tình hình ở phủ Định Quốc Công hai ngày qua. Giai Ninh cẩn thận kể lại, lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.
Đợi Giai Ninh nói xong, hai tay bà ấy cung kính chắp trước ngực, nói: “A di đà phật, phật tổ phù hộ, để Giai Ninh nhà ta có phúc khí như vậy."
Giai Ninh vui vẻ tươi cười, lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy, nói: "Mẹ chồng cháu độ lượng, nhưng cháu không thể vì vậy mà lơ là, hiếu thuận vẫn phải hiếu thuận. Người ta đối xử tốt với chúng ta, chúng ta cũng phải đối xử tốt lại với họ."
Giai Ninh nghiêm túc gật đầu: "Ngoại tổ mẫu người yên tâm, cháu hiểu."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân ôm lấy nàng ấy, mỉm cười: "Nếu cháu có thể nhanh chóng sinh được hài tử, ta cũng hoàn toàn yên tâm rồi."
Giai Ninh đỏ mặt, nghĩ đến lúc hai người động phòng, những động chạm lúc ban đầu, trong lòng nàng ấy lại cảm thấy ngọt ngào một hồi. Nam nhân yêu cầu thê tử vẹn toàn, nữ tử sao lại không mong phu quân trước khi đến với mình không có qua lại với nữ tử khác chứ.
Sau khi bái kiến xong, Tiêu Ngọc Thần bắt đầu nhậm chức tại Hàn Lâm viện. Giai Ninh quận chúa lại không hề nghĩ đến chuyện sáng sớm đến thăm Đường Thư Nghi, hầu hạ bà ấy chải tóc, sửa sang dung nhan. Chỉ là dần dần, nàng phát hiện ra một vấn đề: bên ngoài đồn Định Quốc Công sợ vợ quả thực không sai, bởi lẽ dường như mọi chuyện trong phủ đều do mẹ chồng nàng chỉ đạo. Vị Định Quốc Công chủ soái quân đội kia, dường như tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời mẹ chồng nàng.
Sau khi có thêm con dâu, Đường Thư Nghi cũng không thay đổi nhiều so với ngày thường. Tuy nhiên, những ngày này, triều đình bắt đầu có chút biến động, không ít đại thần dâng tấu, mong muốn Hoàng thượng sớm cử hành đại hôn.
Đối với chuyện này, thái độ của Lý Cảnh Tập rất kiên quyết: "Khi nào ta thành thân, thành thân với ai là chuyện riêng của trẫm, không cần các vị ái khanh bận tâm."
Vì những lợi ích to lớn mà cuộc hôn nhân này mang lại, các đại thần kia tất nhiên sẽ không nghe lời khuyên can. Thậm chí, có người còn trực tiếp vào cung, mật tấu với Thái hoàng thái hậu, mong bà tác động để Hoàng thượng sớm lo chuyện đại hôn.
Tại Ninh cung.
Thái hoàng thái hậu ngồi trên chủ vị, lắng nghe một vị nữ tử khoảng hơn năm mươi tuổi nói chuyện.
"Năm đó, hai chúng ta cùng nhau tiến cung, chớp mắt đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua thôi vậy."
Người đang trò chuyện là một vị phi tần của Tiên hoàng, họ Trần, sau này được tôn là Trần thái phi. Năm đó, sau khi Tiên hoàng băng hà, bà liền quy y cửa Phật, đến Pháp Hoa tự tu hành. Suốt bao năm tháng qua đi, bà vẫn luôn ở đó, gần như không còn xuất hiện ở Thượng Kinh nữa. Ngày xưa, quan hệ giữa Thái hoàng thái hậu và bà ấy cũng coi như không tệ. Giờ nghe bà ấy hồi tưởng chuyện xưa, trong lòng Thái hoàng thái hậu cũng dâng lên chút cảm khái.
"Mấy năm nay ngươi có khỏe không?" Thái hoàng thái hậu hỏi.
"Khỏe." Trần thái phi đáp: "Trong chùa tĩnh lặng, cuộc sống an nhàn hơn nhiều so với trong cung."
"Ngươi sống tốt, ta cũng yên lòng." Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói.
Trần thái phi nhìn Thái hoàng thái hậu vẻ mặt an tâm, bèn nói tiếp: "Ngài cũng coi như đã trải qua bao cay đắng, nay mới thấy ngày vui. Hoàng thượng đúng là một đứa trẻ hiếu thuận."
Thái hoàng thái hậu gật đầu: "Là một đứa trẻ ngoan ngoãn."
Trần thái phi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Hoàng thượng năm nay đã mười lăm tuổi rồi, đúng chứ?"
Thái hoàng thái hậu nghe bà ấy nhắc đến tuổi của Hoàng thượng, sắc mặt nhạt đi không ít: "Sắp mười lăm tuổi rồi."
"Cũng sắp đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi." Trần thái phi mỉm cười nói: "Hoàng thượng còn trẻ, bên người nên có người tâm tư tinh tế hầu hạ. Nếu như chưa chọn được Hoàng hậu, vậy hãy tuyển tú trước, chọn một vài nữ tử thông kim bác cổ vào cung, để họ hầu hạ Hoàng thượng."
Mọi người đều biết, vị trí Hoàng hậu cuối cùng sẽ thuộc về nữ nhi của Định Quốc Công. Lúc này, không ai dám tranh đoạt vị trí Hoàng hậu, nhưng những vị trí phi tần khác thì vẫn có thể tranh đấu một chút.
"Hoàng thượng còn trẻ, hiện tại là lúc cần chuyên tâm học tập. Chuyện thành thân vẫn nên để thêm mấy năm nữa rồi hãy bàn." Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng nói.
Mấy ngày nay, bà cũng đã suy nghĩ kỹ. Hoàng thượng chỉ có một vị thê tử cũng rất tốt. Ít nhất, hậu cung sẽ không có nhiều tranh đấu. Về phần con nối dõi, thân thể của Tiêu Ngọc Châu rất khỏe mạnh, phu thê Tiêu Hoài nếu đã quyết định cho nàng ấy vào cung, chuyện s.i.n.h d.ụ.c của Ngọc Châu hẳn sẽ không có vấn đề gì. Cho dù sau này đường con cái gặp khó khăn, chọn một người thừa kế trong tông thất cũng là chuyện dễ dàng.
Cứ mỗi đời Hoàng đế, gần như đều là sau khi băng hà, tân hoàng mới có thể kế vị. Cũng không tồn tại vấn đề con cái thừa kế không hiếu thuận. Về phần chuyện sau này, ai có thể lo liệu được nhiều như vậy chứ.
Thái hoàng thái hậu nhìn Trần thái phi đang ngồi ở dưới, đầu tóc đã bạc trắng, trán và khóe mắt đều hằn sâu những nếp nhăn. Ban đầu bà vốn không vui vì Thái phi can dự vào chuyện hôn sự của Hoàng thượng, nhưng giờ đây tâm trạng ấy đột nhiên phai nhạt đi nhiều.
"Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta đều là những người đã bước nửa bước vào quan tài rồi, vẫn nên sống an nhàn qua ngày thì hơn." Thái hoàng thái hậu nói.
Nụ cười trên môi Trần thái phi bỗng chốc cứng lại. Bà biết Thái hoàng thái hậu đang ngầm trách mình lo chuyện bao đồng. Bà hơi rũ mắt, rồi lại mỉm cười: "Nương nương nói rất đúng. Mấy năm nay tuổi già sức yếu, chỉ mong nhìn thấy đám con cháu đều được viên mãn."
Thái hoàng thái hậu cũng mỉm cười: "Chuyện nhân duyên, hai người tình nguyện đến với nhau mới thực sự là viên mãn."
Trần thái phi đáp: "Nô tỳ/Thần thiếp hiểu."
Hai người hàn huyên thêm một lúc, Trần thái phi liền cáo từ. Thái hoàng thái hậu cho thái giám bên cạnh tiễn bà ấy ra ngoài. Chờ đến khi Trần thái phi rời khỏi Từ Ninh cung, bà mới khẽ nói: "Bà ấy thật là người mềm lòng. Chắc hẳn có ai đó đã nói gì đó trước mặt bà ấy rồi."
Phùng ma ma cũng thở dài: "Người ta thường nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưng Trần thái phi này lại… Năm đó bà ấy sẩy thai chẳng phải cũng vì bị người ta đầu độc sao."
Thái hoàng thái hậu nhớ lại chuyện cũ năm xưa, cũng thở dài: "Cho nên, hậu cung này lắm người, lắm tranh chấp cũng nhiều."
Phùng ma ma đứng bên cạnh không nói gì. Nếu Hoàng thượng đã muốn chỉ có mình Khang Lạc quận chúa, e rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản.
Bên này, Trần thái phi ra khỏi cung liền lên một chiếc xe ngựa. Xe vừa lăn bánh, ma ma thân tín thấy sắc mặt bà không tốt, bèn nhẹ giọng nói: "Thái phi, ngài đã cố hết sức rồi, chuyện không thành cũng không thể trách ngài được."
"Trần gia lụi bại, trong lòng ta thực sự khó chịu." Trần thái phi thở dài một hơi: "Năm đó nếu như ta không mất đi hài tử… Trần gia cũng đã không ra nông nỗi này."
"Thái phi, lão nô có lời phản nghịch bất đạo muốn nói với người." Ma ma nói: "Năm đó người ở trong cung đã giúp đỡ gia tộc rồi. Người nên làm gì đều đã làm cả, tương lai của Trần gia còn phải dựa vào bản lĩnh của mấy vị lão gia kia, liên quan gì đến ngài? Lời của đại phu nhân hôm đó nói với người cũng là không biết an phận. Cái gì mà nếu năm đó người giữ được hài tử, Trần gia nhất định sẽ tốt hơn bây giờ? Người nhìn xem, trong số các quyền quý ở Thượng Kinh, có nhà nào thật sự nhờ vào nữ nhân trong cung mà duy trì được sự thịnh vượng của cả gia tộc?"
Trần thái phi gật đầu: "Ngươi nói đúng. Chỉ là đáng tiếc cho hài tử của Thụy Tỷ Nhi kia."
"Lão nô biết người rất quý mến Ngũ tiểu thư, nhưng ngài nghĩ xem, để Ngũ tiểu thư vào cung thật sự là tốt sao?" Ma ma hỏi.
"Thụy Tỷ Nhi thông minh hơn ta." Trần thái phi dựa lưng vào thành xe, toàn thân lộ vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt ma ma đầy vẻ bất lực: "Định Quốc Công phu nhân được Hoàng thượng phong làm đế sư, từ xưa đến nay cũng chỉ có một vị nữ tử duy nhất vào triều làm quan, nhìn đã biết là một thiên tài. Khang Lạc quận chúa lại được Định Quốc Công phu nhân đích thân dạy dỗ, chắc chắn không phải người bình thường. Vả lại với quyền thế hiện tại của phủ Định Quốc Công, ngài nghĩ Ngũ tiểu thư có thể đối chọi lại Khang Lạc quận chúa sao?"
Trần thái phi cau mày trầm tư, một lúc sau mới lên tiếng: "Thụy Tỷ Nhi từng nói, khi Hoàng thượng còn là Khang thân vương, nó đã từng gặp Hoàng thượng vài lần. Hoàng thượng có chút tình ý với nó."
".... Nếu Hoàng thượng thật sự có tình cảm với Ngũ tiểu thư, sao người có thể khăng khăng không tuyển tú như vậy?" Ma ma có chút á khẩu.
Trần thái phi: "Chẳng phải vì bị Định Quốc Công đè ép sao?"
Ma ma: "..... Ngài đã từng gặp Khang Lạc quận chúa chưa?"
Trần thái phi gật đầu: "Ta đã thấy nàng từ xa một lần."
Ma ma: "So với Ngũ tiểu thư thì sao?"
Trần Thái phi trầm mặc, dù có thiên vị hài tử nhà mình đến đâu, bà ấy cũng không thể tự lừa dối mà nói nữ nhi của Định Quốc Công không bằng Thuỵ Tỷ Nhi nhà bà. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, bà ấy vẫn nói: "Nam tử sao có thể chỉ yêu một nữ tử, chỉ cần Thuỵ Tỷ Nhi có thể giành được ba phần sủng ái của Hoàng thượng là đã rất tốt rồi."