Nghe lời này, đáy lòng Giai Ninh mới cảm thấy nhẹ nhõm, toàn bộ trái tim nàng được bao bọc trong sự ngọt ngào. Trong mắt nàng cũng rưng rưng. Tiêu Ngọc Thần thấy vậy, đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi nàng, nói: "Sau này, chúng ta vẫn mãi như thế này."
Giai Ninh gật đầu, duỗi tay ôm lấy cổ Tiêu Ngọc Thần, hôn lên môi hắn...
Lam phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công, quay đầu nhìn về phía Dung thị đang bị đám bà tử to khỏe áp giải, bà ta nở một nụ cười trên mặt rồi lên xe ngựa. Dung di nương bị đưa lên một cỗ xe ngựa khác.
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Lam phu nhân ngồi trong xe vẫn giữ nụ cười trên môi, đó là nụ cười đắc thắng. Ma ma ngồi đối diện thấy vậy, bèn nói: "Phu nhân, lần này Dung thị kia không thể xoay sở được nữa rồi."
Nhưng Lam phu nhân đáp: "Như vậy vẫn chưa đủ."
Trên mặt ma ma lộ vẻ nghi hoặc, lại nghe Lam phu nhân nói tiếp: "Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đều không phải người thích nhiều chuyện. Chỉ náo loạn một trận như vậy, quay về lão gia xin lỗi Định Quốc Công, có khi chuyện này liền cho qua. Lão thái thái và lão gia sủng ái các nàng nhiều năm như vậy, sau khi chuyện này lắng xuống, các nàng ấy khóc lóc cầu xin một hồi, chuyện này coi như thôi."
Ma ma trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Vậy phải làm thế nào?"
Lam phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi: "Nhân lúc này tiếp tục nhóm lửa, để Tam nha đầu tiếp tục náo loạn. Lát nữa đến phủ An Nguyên Hầu truyền lời cho Thư Dĩnh, bảo nó ngày mai qua thăm Tam nha đầu."
Ma ma gật đầu. Tam tiểu thư từ nhỏ đã luôn so bì với Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư gả vào phủ An Nguyên hầu, Tam tiểu thư ghen tị không thôi. Ngày mai Nhị tiểu thư trở về, không cần nói gì cả, Tam tiểu thư nhất định sẽ tiếp tục náo loạn.
Chỉ là...
Giọng điệu ma ma lộ vẻ lo lắng: "Nếu như Tam tiểu thư lại làm ra chuyện gì đó, chọc giận Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa thì phải làm sao?"
Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa không phải là người dễ chọc vào.
Lam phu nhân cau mày. Nàng ấy vốn tính toán để Lam Thư Ngữ vì chuyện hôn sự mà gây chuyện, nhưng nàng ấy không ngờ Lam Thư Ngữ lại yêu Tiêu Ngọc Thần, muốn làm thiếp của hắn. Nếu đổi sang nhà khác, nàng ấy còn có thể lợi dụng một chút, nhưng phủ Định Quốc Công thì nàng ấy nào dám đụng vào!
Nghĩ vậy, nàng ấy nói: "Cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Dù sao nàng ấy cũng không có ý định lợi dụng phủ Định Quốc Công.
Xe ngựa lộc cộc đi đến Lam phủ. Lam phu nhân được ma ma đỡ xuống xe. Dung thị ở phía sau cũng bị kéo ra khỏi xe ngựa. Mà lúc này, vừa hay Lam Phi Bạch cũng trở về.
Thấy Dung di nương bị bà tử to khỏe áp giải, đầu tóc bù xù, trang điểm nhếch nhác, khuôn mặt hắn ta lập tức tối sầm lại. Sau đó, hắn còn bất mãn nhìn về phía Lam phu nhân.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lam phu nhân thấy vậy, cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại mang vẻ uất ức. Nàng ấy đi vài bước đến bên cạnh Lam Phi Bạch, nhẹ nhàng hành lễ nói: "Lão gia, thiếp thân hôm nay mất hết mặt mũi rồi. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng mất mặt đến như vậy."
Nói rồi, hai mắt nàng ấy còn rưng rưng. Lam Phi Bạch cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lam phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt, thì thầm: "Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, vẫn nên vào trong nói chuyện đi."
Lam Phi Bạch liếc nhìn Dung di nương một cái rồi sải bước đi vào phủ. Vừa đến sảnh đường, Lam phu nhân đã kể lại toàn bộ sự việc, sau đó bà ta lau nước mắt, nói: "Lão gia, ngài không biết, lúc đó thiếp chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này thiếp còn mặt mũi nào gặp gỡ các vị phu nhân khác nữa!"
Lam Phi Bạch tức giận đến nỗi bàn tay phát run. Hắn ta nheo mắt, thoáng nhìn Dung di nương, rồi đi đến bên cạnh Lam phu nhân, đặt tay lên vai nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay phu nhân đã vất vả rồi, nàng về nghỉ ngơi trước đi, vi phu lát nữa sẽ đến tìm nàng."
Lam phu nhân đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe thở dài một hơi, nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, lão gia ngài đừng quá tức giận, Thư Ngữ vẫn chưa nghĩ thông."
Lam Phi Bạch khẽ "ừm" một tiếng, tiễn nàng ấy đến cửa. Đợi Lam phu nhân đi khuất, hắn mới quay người lại, rồi kéo lấy cổ tay của Dung di nương, đi về phía hậu viện. Lực tay hắn ta rất lớn, bước đi lại nhanh, Dung di nương nhìn cơn đau nơi cổ tay, thất tha thất thểu đi theo hắn ta.
Không lâu sau, bọn họ đã đến viện tử của Dung di nương. Vừa bước vào phòng, Lam Phi Bạch đã hất mạnh tay, khiến Dung di nương ngã sõng soài trên đất. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, chất vấn: "Ngươi định làm gì? Ngươi có biết mình đang làm gì không? Phủ Định Quốc Công là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?"
Dung di nương chống tay, quay người quỳ trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, nói: "Biểu ca, vậy huynh nói ta phải làm gì? Nếu như không thể gả cho Tiêu thế tử, Thư Ngữ liền muốn c.h.ế.t đi, huynh và dì không đồng ý, ta chỉ có thể đi tìm Định Quốc Công phu nhân cầu xin."
Lam Phi Bạch hung dữ trừng mắt nhìn nàng ta, "Nó mấy năm nay được chiều đến nỗi không hiểu thế sự, lẽ nào ngươi cũng không hiểu sao? Mối hôn sự ta tìm cho nó còn chưa đủ tốt hay sao? Các ngươi còn muốn gì nữa?"
Dung di nương khóc không thành tiếng, "Biểu ca, huynh không phải không biết, Thư Ngữ từ nhỏ đã háo thắng. Nhị… Nhị tiểu thư đã gả vào phủ An Nguyên Hầu, mà nó chỉ có thể gả cho một tiến sĩ nghèo khổ, nó làm sao có thể cam tâm!"
Lam Phi Bạch tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, "Vậy nó lại cam lòng làm thiếp cho người khác sao? Ngươi cho rằng tất cả thê thiếp đều có thể sống cuộc sống như ngươi sao?"
Dung di nương lắc đầu, "Nhưng Tiêu thế tử thì khác, xuất thân và tướng mạo của hắn đều là tốt nhất toàn thành Thượng Kinh này. Làm thiếp của hắn cũng khiến người ta ngưỡng mộ."
Lam Phi Bạch: "......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta không nói nên lời, tức đến mức phổi như muốn nổ tung. Một tay hắn chống cạnh bàn, cố gắng trấn tĩnh lại trong giây lát rồi nói: "Cho dù nó có c.h.ế.t cũng không thể làm thiếp cho người ta, ta không thể chịu nổi cái ô danh đó."
Nói xong, hắn ta sải bước đi thẳng ra ngoài. Dung di nương nhìn bóng lưng hắn ta đi xa, rồi hai tay chống đất đứng dậy, sau đó lau nước mắt. Con gái của nàng ta phải được gả vào cao môn mới được, nàng ta đã thua rồi, con gái nàng ta không thể thua. Nàng ta cũng không thấy làm thiếp có gì thấp kém, ở Lam gia, chính phòng phu nhân còn phải nhường nàng ta ba phần.
600 ---
Lam Phi Bạch sải bước đến viện của Lam lão phu nhân, đem chuyện Dung di nương đã làm kể lại cho bà ấy, sau đó nói: "Hai ngày tới, ngài mang theo lễ vật đến phủ Định Quốc Công, xin Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa một lời xin lỗi."
Lam lão phu nhân cũng nặng nề thở dài một hơi. Qua một lúc lâu, bà ấy mới nói: "Nếu không, ta đi nói với Định Quốc Công phu nhân, để Tiêu thế tử nạp Thư Ngữ làm thiếp."
Lam Phi Bạch không thể tin được nhìn lão phu nhân họ Lam, rồi lại nghe bà ấy nói: "Con cũng biết tính tình của Thư Ngữ, nếu chúng ta không đồng ý, tính mạng của nó nói không chừng thật sự không còn, con nỡ sao?"
Lam Phi Bạch nghiến răng: "Con nỡ."
"Con chỉ biết cứng miệng." Lam lão phu nhân thở dài: "Tiêu thế tử dung mạo tuấn tú, nữ tử nào mà chẳng yêu thích cái đẹp. Chúng ta cứ nói với bên ngoài rằng Thư Ngữ yêu hắn sâu đậm, dù có lời ra tiếng vào, cũng không phải chuyện lớn. Hơn nữa, vị Quận chúa Giai Ninh kia đến bây giờ còn chưa mang thai, rõ ràng là đường con cái khó khăn, nếu như Thư Ngữ gả qua đó có thể sinh được hài tử, địa vị chắc chắn không thấp. Hơn nữa, phủ Định Quốc Công bây giờ đã..."
"Mẫu thân!" Lam Phi Bạch ngắt lời bà ấy: "Sau này đừng nói những lời này nữa, con thà rằng để nó làm sư cô, thà rằng để nó chết, nó cũng không thể làm thiếp của người ta, thiếp của ai cũng không được."
Hắn ta thật sự không chịu nổi cái ô danh đó.
Đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, giờ phút này, hắn ta thật sự hối hận, lẽ ra ngay từ đầu không nên để biểu muội làm thiếp, bao năm nay càng không nên chiếu cố nàng ta như vậy, để mẫu nữ nàng ta cảm thấy tất cả đều là lẽ đương nhiên.
Không lâu sau, hắn đến viện của Lam phu nhân. Lam phu nhân vừa thấy biểu cảm của hắn ta liền biết có chuyện gì. Bà ta cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang vẻ lo lắng, còn tự tay rót một chén trà cho hắn ta.
"Thư Ngữ vẫn còn nhỏ tuổi, thuyết phục nhiều một chút nói không chừng liền yên ổn." Lam phu nhân nói: "Chỉ là nếu sự việc truyền ra ngoài, hôn sự đã nói lúc trước không thể thành được."
Lam Phi Bạch thở dài một hơi: "Phu nhân, mấy năm qua vất vả cho nàng rồi."
Giờ phút này, hắn ta cảm thấy có chút áy náy.
Ánh mắt Lam phu nhân rưng rưng: "Ta... ta cũng làm không tốt, Thư Ngữ bây giờ như vậy ta cũng có trách nhiệm. Ta là mẫu thân lại không chỉ dạy nó cho tốt, khi nó còn nhỏ, ta nên mạnh tay quản giáo nó, cho dù chàng và mẫu thân không đồng ý, ta cũng phải ra tay tàn nhẫn quản giáo nó."
Nàng ấy nói như vậy, Lam Phi Bạch càng cảm thấy áy náy. Lúc đầu Dung di nương và mẫu thân của hắn ta phòng nàng ấy như phòng trộm, chỉ sợ nàng ấy hại Lam Thư Ngữ. Nàng ấy nào có cơ hội quản giáo!
Nắm lấy tay của Lam phu nhân, hắn ta chân thành nói: "Phu nhân, có thể lấy nàng là phúc hạnh ba đời của ta."
Bọn họ làm phu thê nhiều năm như vậy, phu nhân tính cách như thế nào hắn ta còn không biết sao. Có chút tâm cơ và thủ đoạn, nhưng biết nhìn đại cục. Nếu là người khác tuyệt đối sẽ không bao dung nổi Dung di nương, nội trạch của hắn ta đã gà bay ch.ó sủa từ lâu.
Lam phu nhân dịu dàng mỉm cười với hắn ta: "Lão phu lão thê rồi, nói những lời này làm gì. Thiếp thân chỉ mong nhà chúng ta có thể sống hạnh phúc vui vẻ."
Trái tim Lam Phi Bạch lại ấm lên, hắn ta tự nói với mình, đúng là ngày dài mới thấy lòng người!
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Đường Thư Nghi nhìn thấy hai người Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh, khóe mắt đầu mi đều còn vương vấn tình ý, biết tiểu phu thê dung hòa rất tốt, không cần lo lắng nữa.
Ăn sáng xong, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đều đi làm việc, Giai Ninh ở lại Thế An Uyển nói chuyện với Đường Thư Nghi. Sắp đến năm mới, hai người nói về những thứ cần mua sắm cho năm mới, cùng với nhà nào nên tặng lễ vật gì. Sau đó hai người nói đến Đoan thân vương.
Vốn dĩ ý của Giai Ninh và đệ đệ Lý Cảnh Hạo là sau khi Giai Ninh kết hôn, Lý Cảnh Hạo và Đoan thân vương trở về đất phong, dù sao Vương gia có đất phong, ở lại Thượng Kinh lâu dài cũng không phù hợp. Vốn dĩ nói thì hay, nhưng khi chuẩn bị rời đi, Đoan thân vương lại giở quẻ, hắn ta đang ở Thượng Kinh chơi quên lối về, không muốn quay trở về.
Đương nhiên hắn ta cũng biết chuyện này không phù hợp quy củ, liền chạy tới gặp Lý Cảnh Tập, nói không yên tâm Giai Ninh, muốn ở lại Thượng Kinh thêm một khoảng thời gian nữa. Lý Cảnh Tập đương nhiên không tin lời nói của hắn ta, hắn biết rõ cha con Đoan thân vương và Giai Ninh không vừa lòng nhau.
Chẳng qua Đoan thân vương là một vương gia nhàn rỗi vô tích sự, có ở đất phong hay không cũng chẳng sao cả, hắn liền đồng ý cho hắn ta tiếp tục ở lại Thượng Kinh. Cho nên, Đoan thân vương và Lý Cảnh Hạo vẫn đang ở Thượng Kinh. Tết đến, phủ Định Quốc Công tất nhiên cũng phải tặng quà tết cho hắn ta.
"Lúc trước phụ thân nói với con muốn tái hôn, sau này lại chẳng thấy đoái hoài gì." Giai Ninh nói: "Con nghĩ là có người còn nhớ thương vị trí Đoan thân vương phi, con chỉ sợ phụ thân bị người tính kế."
Nàng ấy thân là nữ nhi, cũng vì phụ thân mà bận lòng.
"Con không cần lo lắng," Đường Thư Nghi an ủi: "Cho dù có người tính kế, chỉ cần con không đồng ý, Hoàng thượng không đồng ý thì cũng không vào được cửa."
Giai Ninh gật đầu, bây giờ chuyện lớn của phủ Đoan thân vương, đều phải được sự đồng ý của nàng ấy. Không còn cách nào, cha ruột là công tử bột không có uy nghiêm, đệ đệ còn nhỏ có vài chuyện hắn không lo không được.
Mẹ chồng nàng dâu hai người rất hài hoà, bên phía Lam phủ lại gà bay ch.ó sủa.