Lý Cảnh Tập xử lý xong chuyện giữa Đoan Thân vương và Lam Phi Bạch, cho Đoan Thân vương rời đi trước, sau đó nói với Lam Phi Bạch: "Lam ái khanh, mặc dù tính khí của Đoan Thân vương không tốt, làm việc cũng hơi xằng bậy, nhưng hắn là bá phụ của trẫm, khanh hiểu chứ?"
Hắn nói những lời này rất bình thản, nhưng lại mang theo áp lực vô hình. Lam Phi Bạch vội vàng quỳ xuống, nói: "Thần biết, chuyện này là thần sai."
Lý Cảnh Tập khẽ "ừm" một tiếng, sau đó phất tay cho phép Lam Phi Bạch lui ra. Lam Phi Bạch rời khỏi Ngự Thư phòng, liền lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán. Hoàng thượng đang cảnh cáo hắn ta không được sau lưng tính kế Đoan Thân vương. Thực ra, ngay lúc này, hắn ta đã từng nghĩ đến việc báo thù như thế nào.
Đoan Thân vương địa vị cao lại hồ đồ vô tích sự, bề ngoài hắn ta không thể làm gì được, nhưng sau lưng, hắn ta có thể làm vô số chuyện khiến cho Đoan Thân vương ấm ức không nói nên lời.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới chợt lóe lên trong đầu, lời cảnh báo của Hoàng thượng đã đến. Vị tân hoàng này của bọn họ ấy à, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại đủ thông minh. Hắn ta vô cùng may mắn, vì chuyện này mà khiến hắn ta nhận thức được rằng tân hoàng là người không thể trêu chọc, thay vì phải chịu một bài học lớn hơn.
Hắn ta hoảng sợ rời khỏi Hoàng cung. Cùng lúc đó, các quyền quý ở Thượng Kinh cũng đều biết kết quả Hoàng thượng xử lý đối với Đoan Thân vương và Lam Phi Bạch. Kết quả này nằm trong dự liệu của bọn họ, dù sao chuyện này không liên quan đến triều đình, coi như là ân oán cá nhân giữa Lam Phi Bạch và phủ Định Quốc Công cùng với Đoan Thân vương.
Chỉ là, chuyện này khiến bọn họ nhìn rõ một chuyện, phủ Đoan Thân vương vẫn còn được ân sủng. Đánh đại quan nhị phẩm trước cửa Hoàng cung, nếu đổi lại là người khác, tội trạng chắc chắn không nhỏ, nhưng Đoan Thân vương chỉ bị phạt một chút bổng lộc.
Mà lần này, gia phong của Lam gia coi như hoàn toàn thất bại. Chỉ cần là gia đình chú trọng quy củ, căn bản đều sẽ không kết hôn với bọn họ. Dù sao Lam Phi Bạch cũng là đại quan nhị phẩm, hôn sự của con cháu Lam gia cũng sẽ không quá khó khăn.
Tạ Nhị Phu nhân ở nhà nghe được toàn bộ quá trình mọi chuyện, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Giờ khắc này, vẻ mặt nàng ấy mang đầy ý cười nói với Tạ Nhị gia: "Mối hôn sự của Hi Hoa nhà chúng ta đúng là rất tốt. Đoan Thân vương nói những lời kia trước mặt Định Quốc Công, Định Quốc Công không hề tức giận chút nào. Điều này có phải cho thấy phu thê Định Quốc Công cũng không tán thành nhi tử nạp thiếp không?"
Tạ nhị gia không nói chuyện, hắn còn có thể nói cái gì chứ? Bản thân hắn cũng có hai vị thiếp thất, giờ nói gì cũng không đúng.
Tạ nhị phu nhân liếc hắn một cái, rồi nói: "Đoan Thân Vương kia tính tình vô lại, cũng không hẳn là chuyện quá xấu, nhìn xem chuyện này hắn làm tốt cỡ nào. Ở trước mặt các đại thần, dám nói ai dám cho con rể hắn thiếp thất, thấy một lần đ.á.n.h một lần."
Khi nói những lời này, ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn Tạ nhị gia. Tạ nhị gia bị nàng nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, "Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không làm ra loại chuyện đó được." Tạ nhị gia hắn là người muốn giữ thể diện.
Tạ nhị phu nhân thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Chuyện nạp thiếp hay không còn phải xem nam nhân. Giai Ninh Quận chúa thành thân gần một năm không mang thai, nhưng tình cảm giữa nàng ấy và Tiêu Thế tử vẫn hòa thuận, chuyện này nói rõ gia giáo phủ Định Quốc Công rất tốt."
Nói xong, nàng ấy còn bật cười. Dù sao nàng ấy cũng rất vui vẻ. Tạ nhị gia nhìn nàng ấy một cái rồi đứng dậy: "Ta ra tiền viện trước."
Lúc trước, hắn vẫn luôn cho rằng chính mình thân là trượng phu đã làm rất tốt, tôn trọng thê tử. Mặc dù có hai vị thiếp thất, nhưng cũng chỉ là công cụ ấm giường mà thôi. Nhưng từ sau khi thành thân với phủ Định Quốc Công, hình tượng trượng phu tốt của hắn đang dần dần sụp đổ. Không phải hắn làm không tốt, mà Tiêu Hoài quá khác biệt, làm hắn không sao bì nổi.
Bên này, Lam Phi Bạch ngồi kiệu về nhà, vào phủ trực tiếp đến viện của Lam Thư Ngữ. Lam Thư Ngữ đang hữu khí vô lực dựa vào đầu giường, nàng ta lại bắt đầu tuyệt thực.
Lam Phi Bạch thấy bộ dáng nàng ta như vậy liền nói: "Muốn c.h.ế.t đúng không, vậy được, ngươi cứ đi c.h.ế.t đi."
"Người đâu." Hắn ta hét về phía bên ngoài. Tùy tùng của hắn ta lập tức vào phòng, đứng bên ngoài tẩm thất. Lam Phi Bạch quay đầu nhìn bọn họ nói: "Đi lấy một tấm lụa trắng tới đây."
Tùy tùng vừa nghe vậy thì đứng sững tại chỗ, hắn ta không rõ lời Lam Phi Bạch nói là thật hay đang doạ nạt Lam Thư Ngữ. Lam Phi Bạch thấy bọn họ đứng đó bất động, càng tức giận hơn, "Đứng đó làm gì? Mau đi!"
Hai vị tùy tùng thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài. Nha hoàn của Lam Thư Ngữ thấy vậy, chạy nhanh đi gọi người.
Trong phòng, Lam Thư Ngữ đôi mắt đẫm lệ nhìn Lam Phi Bạch nói: "Cha đúng là thật nhẫn tâm! Lúc trước cha luôn nói yêu thương ta nhất, xem ra đều là giả. Lam Thư Dĩnh có thể gả cho Thế tử An Nguyên Hầu, ta cho dù làm tiểu thiếp của Thế tử Định Quốc Công cũng không được. Cha nếu như ngài ghét bỏ ta, hà cớ gì cứ giả vờ giả vịt ra vẻ trước mặt ta?"
Lam Phi Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Mấy năm nay hắn ta chiều chuộng mẫu nữ hai người họ như vậy, trừ danh phận chính thất và đích nữ ra, không hề thiếu bọn họ một thứ gì. Cho dù là vậy, vẫn còn bị nói là làm ra vẻ, giả vờ giả vịt.
"Hay, hay lắm, vậy ta cho ngươi như ý nguyện, để ngươi đi chết." Lam Phi Bạch cái gì cũng không muốn nói, nói cũng không có tác dụng. Bây giờ hắn ta thật sự hối hận đến xanh cả ruột, lúc đầu hắn ta không nên nạp biểu muội làm thiếp.
Lam Thư Ngữ không nhận ra Lam Phi Bạch đang thật sự tức giận, cảm thấy hắn ta vẫn sẽ như trước, sẽ không thật sự giận mình, chỉ cần nàng ta kiên trì, đến cuối cùng Lam Phi Bạch nhất định sẽ thỏa hiệp.
Nàng ta ngồi quỳ trên giường, bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, dập đầu về phía Lam Phi Bạch nói: "Nữ nhi bái biệt cha, về sau không thể hiếu thảo với cha nữa, mong cha khoẻ mạnh sống lâu."
607 ---
Nếu là bình thường, nàng ta làm dáng vẻ như vậy, Lam Phi Bạch nhất định sẽ mềm lòng, nhưng lúc này hắn ta lại cảm thấy chán ghét không thôi. Chính vì nữ nhi này, hắn ta ở cổng cung bị người dùng roi đánh, mất hết mặt mũi, để lại cho Hoàng thượng ấn tượng không biết trị gia, còn bị Hoàng thượng cảnh cáo. Quan trọng nhất là đắc tội với Định Quốc Công. Nghĩ thôi đã biết, về sau nếu như không thể lập được công lao lớn, muốn thăng quan tiến chức thì khó như lên trời.
Đúng lúc này, tùy tùng của hắn ta mang lụa trắng tới. Hắn ta cầm lấy dùng lực ném lên, tấm lụa trắng vắt ngang xà nhà. Hắn ta lại thắt nút, sau đó nhìn Lam Thư Ngữ nói: "Không phải muốn c.h.ế.t sao? Tuyệt thực quá lâu, ngươi cứ thắt cổ mà tự vẫn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lam Thư Ngữ kinh sợ đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, quỳ tại chỗ nhất thời không biết nói gì. Lam Phi Bạch thấy vậy, đi tới nắm lấy cổ tay nàng ta, kéo nàng ta ra khỏi giường, đi đến dưới tấm lụa trắng...
"Cha... cha..."
Lam Thư Ngữ sợ tới mức thân thể lùi về phía sau. Đại nha hoàn của nàng ta thấy vậy cũng muốn kéo nàng ta lại, Lam Phi Bạch gầm lên với nha hoàn kia: "Cút!"
Nha hoàn sợ hãi không dám nhúc nhích nữa. Lam Phi Bạch vác Lam Thư Ngữ lên, buộc cổ nàng ta lên tấm lụa trắng. Đúng lúc này, một đám người xông vào. Người dẫn đầu là Dung di nương, nàng ta nhào tới quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Lam Phi Bạch mà kêu lên: "Biểu ca, nếu huynh muốn đoạt mạng Thư Ngữ, vậy thì hãy để ta c.h.ế.t trước rồi hãy tính."
Lam Phi Bạch cúi đầu nhìn nàng ta, nghiến răng nói: "Được, vậy ngươi cũng c.h.ế.t đi." Giờ khắc này, hắn ta thật sự cảm thấy, nếu đôi mẫu nữ này c.h.ế.t đi, cái nhà này mới thực sự yên tĩnh.
"Vậy thì huynh cũng để ta c.h.ế.t đi!"
Lão phu nhân họ Lam bước vào, kéo Lam Thư Ngữ và Dung di nương ra sau lưng bảo vệ. Bà ấy quay đầu lại, thấy vết thương trên mặt Lam Phi Bạch, ngạc nhiên hỏi: "Mặt con bị sao vậy? Ai đ.á.n.h con?"
Lam Phi Bạch đanh mặt không nói. Lúc này Lam Thư Ngữ kéo ống tay áo Lam lão phu nhân, khóc lóc nói: "Tổ mẫu, cha muốn để con c.h.ế.t, con c.h.ế.t coi như xong, hu hu hu..."
"Dì, Ngữ nhi mệnh khổ quá!"
Dung di nương cũng khóc theo. Sự chú ý của Lam lão phu nhân bị hai người kéo đi, bà ấy cúi đầu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất mà khóc lóc thống khổ, trong lòng cũng thấy đau xót.
Bà ấy đưa tay ra vỗ vỗ đầu Lam Thư Ngữ, rồi nhìn Lam Phi Bạch nói: "Nhi tử, con đi nói chuyện với Định Quốc Công, chỉ cần con mở miệng, Định Quốc Công nhất định sẽ đồng ý."
Lam Phi Bạch: "...Hôm nay cho dù nó có c.h.ế.t, con cũng không để nó tiếp tục làm cái chuyện mất hết mặt mũi kia nữa."
Lam lão phu nhân thấy hắn ta không hề nhượng bộ, nặng nề hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi cũng lấy mạng ta đi."
"Mẫu thân!" Lam Phi Bạch chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình lại khó khăn đến vậy.
"Mẫu thân." Lúc này Lam phu nhân bước vào, nàng ấy đứng bên cạnh Lam Phi Bạch nói: "Ngài đau lòng cho mẫu nữ bọn họ, ép bức phu quân con như vậy, liệu có nghĩ đến phu quân con khó khăn thế nào không? Liệu có biết chàng ấy ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu oan ức không?"
Những lời này khiến Lam lão phu nhân và Dung di nương đang quỳ trên mặt đất đều sững sờ. Lam Phi Bạch chỉ cảm thấy sống mũi mình chua xót, trong nhà này vẫn còn có người quan tâm đến hắn ta. Hắn ta quay đầu nhìn Lam phu nhân, ánh mắt mang theo tình cảm nồng đậm.
Lam phu nhân nhìn hắn ta, sau đó nhìn Lam lão phu nhân và nói: "Mẫu thân, ngài nghe lời Dung di nương nói, truyền những tin đồn kia ra bên ngoài, có từng nghĩ đến người ngoài sẽ nhìn Lam gia chúng ta như thế nào, đối xử với phu quân con ra sao không? Danh tiếng của Lam gia chẳng lẽ không quan trọng bằng mẫu nữ bọn họ sao?"
"Cái này..." Lam lão phu nhân vốn không được thông minh cho lắm, lúc này nhất thời nghẹn lời.
Lại nghe Lam phu nhân nói: "Được, ngài không để ý thanh danh của Lam gia, nhưng ngài có biết hôm nay phu quân bị… bị Đoan thân vương ở cổng cung, trước mặt văn võ bá quan dùng roi ngựa đánh, phu quân con hiện tại toàn thân đều là thương tích, đã mất hết thể diện. Mẫu thân sao lại không đau lòng cho phu quân của con chứ?"
Nàng ấy vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi, giọng nói vừa đau đớn vừa bi thương, Lam Phi Bạch càng thêm cảm động. Còn Lam lão phu nhân cùng Dung di nương thì sợ đến đầu óc ù ù kêu vang, bọn họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
"Phu quân là đại quan nhị phẩm, Đoan thân vương kia làm sao dám?" Lam lão phu nhân hoàn hồn, giọng nói run rẩy.
"Tính cách của Đoan thân vương, hắn ta còn gì không dám làm nữa sao?" Lam phu nhân lau nước mắt bằng khăn tay, nói: "Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ chúng ta không có lý, các người lại náo động muốn gả Thư Ngữ cho Tiêu thế tử làm thiếp, đây chẳng phải là cố tình tát tai Giai Ninh quận chúa và Đoan thân vương sao."
"Cái này... Cái này..." Lam lão phu nhân hoàn toàn không nghĩ đến tầng sâu xa này.
Mà giờ phút này, Lam Phi Bạch hận không thể rơi hai giọt nước mắt, tỏ vẻ khó xử của mình.
"Biểu ca, biểu ca, ta không nghĩ chuyện này lại thành ra nông nỗi này, biểu ca ta xin lỗi... hu hu hu..."
Dung di nương quỳ lết đến trước mặt Lam Phi Bạch, kéo vạt áo của hắn ta mà khóc nức nở, nhưng Lam Phi Bạch còn chưa kịp lên tiếng, Lam phu nhân đã nói trước.
"Dung di nương, trước đây nể mặt mũi của phu quân, ta vốn không tính toán với ngươi, nhưng bây giờ ngươi được sủng mà kiêu, hành sự ngày càng không kiêng nể gì. Hôm nay ngươi khiến Lam phủ và phu quân mất hết thể diện, làm tiền đồ của phu quân trở nên trắc trở, ta không thể để ngươi tiếp tục làm càn như vậy nữa. Đưa Dung di nương đến thôn trang, từ nay về sau không được phép tiến vào phủ nửa bước. Thư Ngữ, ngươi đi Pháp Hoa tự xuất gia đi."
Ếch Ngồi Đáy Nồi