Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 573



Qua Tết, Đường Thư Nghi bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Tiêu Ngọc Minh. Lần trước đã từng chuẩn bị một đám cưới, lần này coi như có kinh nghiệm, mọi việc diễn ra thuận lợi hơn không ít.

Bận rộn đến trước ngày đại hôn một ngày, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài: "Chàng qua nói chuyện phòng the với nhi tử đi."

Chuyện này, Tiêu Hoài cũng đã có kinh nghiệm, hắn mang theo vài quyển sách đến viện của Tiêu Ngọc Minh, ném cho hắn, rồi nói: "Con nghiên cứu đi, đừng để ngày mai động phòng lại mất mặt."

Tiêu Ngọc Minh cũng không ngại, lúc ở trong doanh trại, những binh sĩ thô lỗ kia thường hay kể chuyện tục tĩu, mặc dù có vài chuyện hắn chưa trải qua, nhưng vẫn nghe qua không ít. Hắn cầm sách mở ra xem, cảm thấy còn khá mới mẻ. Tiêu Hoài thấy hắn như vậy, không nói gì bèn xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dậy sớm, Đường Thư Nghi mặc xong y phục, nhìn vào gương nói: "Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Nhị công tử nhà chúng ta đã sắp thành hôn rồi."

Đột nhiên nhớ tới lúc đầu, Tiêu Ngọc Minh tới Thanh Lâu bị nàng xách về, không nhịn được bật cười. Cái tiểu hỗn trướng năm đó giờ đã trưởng thành rồi.

Tiêu Hoài hỏi nàng đang cười cái gì, nàng kể lại cho hắn nghe, Tiêu Hoài cũng bật cười. Sau đó, hắn nhìn nữ tử trong gương, mày mắt như tranh vẽ, dáng người yểu điệu, người đã hơn ba mươi tuổi, trông cũng chỉ như hai mươi tám, hai mươi chín.

Ôm eo nàng từ phía sau, hắn nói: "Thật ra, thanh xuân của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi."

Đường Thư Nghi cười lớn, được rồi, chỉ cần tâm thái trẻ, mãi mãi là thanh xuân.

Việc thành thân của nam nữ, tâm tình của người nhà tân lang tân nương hoàn toàn không giống nhau. Người nhà phía tân lang tất nhiên vui mừng, trong nhà lại thêm một thành viên mới. Còn người nhà phía tân nương lại mang tâm trạng phức tạp.

Nữ nhi trưởng thành gả cho người khác là chuyện vui, nhưng hài tử mình nuôi nấng bao năm, từ nay về sau không thể thường xuyên ở bên cạnh, thậm chí sau này nàng đã là người của gia đình khác. Sự trống vắng và xót xa trong lòng chỉ có cha mẹ của tân nương mới thấu tỏ.

Đến ngày lành tháng tốt, Tiêu Ngọc Minh khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thắm, càng thêm tiêu sái hơn thường ngày. Khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, chàng đến Tạ gia đón tân nương của mình. Mà Tạ nhị phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Hi Hoa, không ngừng rơi lệ, Tạ Hi Hoa cũng khóc nấc không thành lời. Ngay cả hốc mắt của Tạ nhị gia cũng hơi ẩm ướt.

"Giờ lành đã đến, tân nhân dâng trà." Người chủ trì nói với Tạ nhị gia.

Tạ nhị gia lau khô nước mắt nơi khóe mi, đỡ lấy Tạ nhị phu nhân, "Đừng bỏ lỡ giờ lành."

Tạ nhị phu nhân chỉ đành buông lỏng tay đang nắm lấy nữ nhi. Sau đó, tiểu nha hoàn kính cẩn dâng lên chén trà. Tiêu Ngọc Minh nhận lấy, cung kính dâng trà, nói: "Mời nhạc phụ thưởng trà."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tạ nhị gia nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi Tạ Hi Hoa cũng kính trà cho Tạ nhị gia. Tạ nhị gia nhìn nữ nhi trong bộ hỉ phục, trong lòng dâng lên nỗi cảm khái, nước mắt nơi hốc mắt suýt chút nữa đã tuôn rơi.

Hắn nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói: "Kính chi giới túc, túc dạ vô vi cô cữu mệnh [1]."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[1]

[1] Tuân theo, kính trọng phu quân, đêm tối không được chối từ chuyện phòng the.

Tạ Hi Hoa nghẹn ngào nói: "Vâng."

Sau đó, đôi tân nhân kính trà cho Tạ nhị phu nhân. Tạ nhị phu nhân uống trà rồi nắm lấy tay nữ nhi, dặn dò: "Cần mẫn, tôn kính, sớm chiều không được phạm lễ phép khuê môn."

"Không phạm." Tạ Hi Hoa rưng rưng nước mắt cười đáp.

Tạ nhị phu nhân hít sâu một hơi, "Trời đã về chiều, mau xuất phát đi, đừng để lỡ giờ lành."

Tiêu Ngọc Minh duỗi tay đỡ lấy tân nương của mình, hai người cùng nhau rời khỏi cửa Tạ gia. Một người lên kiệu hoa, một người ngồi trên lưng ngựa, cùng nhau hướng về phủ Định Quốc Công. Đám cưới này vô cùng long trọng, dọc đường có rất nhiều người dân đứng xem.

Đến phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài với vẻ mặt đầy hân hoan ngồi giữa đại sảnh, tiếp nhận lễ bái của đôi tân nhân. Sau lễ bái đường, không ít người tiến lên chúc mừng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài mỉm cười đến mức mặt cứng đờ.

Bên trong tân phòng, Tạ Hi Hoa ngồi ở mép giường, Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh ngồi bên cạnh nàng trò chuyện. Giai Ninh mỉm cười nói: "Phụ thân và mẫu thân đều là những người dễ ở chung, muội không cần lo lắng."

"Muội cũng là người dễ ở chung." Tiêu Ngọc Châu cười tủm tỉm nói.

Tạ Hi Hoa mỉm cười đưa cho nàng ấy một miếng điểm tâm, "Sớm đã biết muội là người dễ ở chung."

Ba người họ vốn đã là người quen, sau một lúc trò chuyện vui vẻ, sự lo lắng của Tạ Hi Hoa khi đến một môi trường mới cũng giảm đi phần nào. Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh ở lại với nàng ấy một lúc rồi mới rời đi. Trước khi đi, Giai Ninh nhỏ giọng nói với Tạ Hi Hoa: "Mẫu thân bảo ta nói lại với muội, ngày mai không cần dậy sớm đến thỉnh an."

Tạ Hi Hoa sững sờ trong giây lát, sau đó khuôn mặt nàng đỏ bừng. Giai Ninh thấy vậy, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. Nàng ấy ghé vào tai Tạ Hi Hoa, nói nhỏ: "Phụ thân và mẫu thân đều dậy muộn, sau này muội sẽ hiểu."

Làm tức phụ ở phủ Định Quốc Công dễ chịu đến mức nào, sau này nàng ấy sẽ sớm biết thôi.

Tạ Hi Hoa đỏ mặt gật đầu, Giai Ninh vỗ vỗ tay nàng, sau đó rời đi cùng Tiêu Ngọc Châu. Tạ Hi Hoa quay người phái người chuẩn bị nước tắm, dù đã rất hiểu biết về phủ Định Quốc Công, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.

Vừa tắm xong, Tiêu Ngọc Minh đã được người dìu vào. Hắn rõ ràng là uống say rồi, vừa thấy Tạ Hi Hoa đã cười hắc hắc ôm lấy nàng, "Cuối cùng cũng cưới được nàng về nhà."