Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 580



Xuân đi thu đến, chớp mắt đã ba năm trôi qua. Đêm trước Tết Trung Thu, Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh ở Tây Bắc cùng Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu trong cung đều nhận được thư từ Đường Thư Nghi và phu quân, thông báo rằng họ có thể trở về Thượng Kinh trước Tết Trung Thu.

Sau khi Tiêu Ngọc Thần nhận được thư, lập tức sai người đi khắp phủ, đặc biệt là Thế An Uyển, để chuẩn bị dọn dẹp từ trong ra ngoài. Tiêu Ngọc Minh thì lập tức lên đường trở về Thượng Kinh. Lý Cảnh Tập và Thái hoàng thái hậu vô cùng vui mừng, nụ cười không hề tắt trên môi suốt mấy ngày nay.

Tiêu Ngọc Thần và Lý Cảnh Tập đều phái người đến quán trà cách ngoại thành Thượng Kinh ba mươi dặm để đợi. Ngay khi nhìn thấy bóng dáng đoàn xe của Đường Thư Nghi và phu quân, thuộc hạ lập tức báo cáo.

Trong không khí mát mẻ của tiết trời mùa thu này, người của phủ Định Quốc Công và người trong cung đứng đợi ở quán trà ven đường. Từ xa nhìn thấy đoàn xe đang tiến lại, họ lập tức đứng dậy quan sát. Khi đoàn xe từ từ tiến gần, họ bước lên phía trước chào hỏi. Biết là đoàn xe của phủ Định Quốc Công, họ vội quay lại báo cáo. Khi Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đến cổng thành, họ đã thấy một nhóm người đang chờ đón.

Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu bước xuống xe. Tiêu Ngọc Thần và những người khác vội vàng tiến lên hành lễ với Tiêu Hoài, nhưng Tiêu Hoài lại hành lễ với Lý Cảnh Tập trước. Lý Cảnh Tập nhận lễ của hắn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Ngọc Châu.

Tiêu Ngọc Châu cũng bước lên phía trước hành lễ: "Hoàng thượng."

Lý Cảnh Tập vội vàng đưa tay ra muốn đỡ nàng ấy, nhưng vì đang ở nơi công cộng không tiện, hắn chỉ có thể giơ tay lên rồi lại hạ xuống, "Miễn lễ, Ngọc Châu...."

Muôn vàn lời muốn nói, nhất thời lại nghẹn lại trong cổ họng.

Bên này, phu thê Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sau khi hành lễ với Tiêu Hoài xong, liền hỏi: "Thân thể mẫu thân có ổn không ạ?"

Tiêu Hoài liếc nhìn chiếc xe ngựa, rồi đáp: "Mẫu thân các con rất khỏe, nhưng muội muội của các con còn quá nhỏ, không thể chịu được gió lạnh."

Mấy người Tiêu Ngọc Thần nghe vậy đều sửng sốt đến mức không biết phải nói gì. 'Muội muội'? Bọn họ có nghe nhầm không vậy?

Tiêu Hoài thấy biểu cảm của họ, khụ một tiếng rồi nói: "Chúng ta về nhà rồi sẽ nói chuyện."

Mọi người bừng tỉnh, vội vàng cùng nhau trở về nhà. Khi đến cổng phủ Định Quốc Công, ánh mắt đầy háo hức của đám người Tiêu Ngọc Thần đứng bên cạnh xe, chờ đợi mẫu thân và muội muội của họ xuống xe.

Thấy rèm xe được vén lên, Đường Thư Nghi khoác trên mình chiếc trường bào màu tím sẫm bước xuống. Nàng trông đầy đặn hơn trước rất nhiều, sắc mặt hồng nhuận, nhìn là biết thân thể khỏe mạnh, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Vài người đang chuẩn bị hành lễ, liền thấy nàng quay người, ôm một tiểu oa oa ra. Vài người Tiêu Ngọc Thần đầu tiên sững sờ một lát, sau đó lập tức vây quanh bọn họ. Bộ dáng tiểu oa oa mới hơn ba tháng, trắng nõn mềm mại, đôi mắt to tròn nhìn bọn họ.

"Nương, đây là muội muội của bọn con?" Giọng nói của Tiêu Ngọc Minh rất nhỏ, như sợ dọa đến muội muội của bọn họ.

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Ừm."

"Con.... Con muốn ôm.” Tiêu Ngọc Minh duỗi tay ra muốn ôm, nhưng lại bị Tạ Hi Hoa đ.á.n.h một cái, "Chàng tay chân vụng về, để ta ôm."

Nói rồi nàng ấy ôm lấy tiểu oa oa, Tiêu Ngọc Minh nghiêng người qua bên cạnh nhìn. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh cũng đi tới, bộ dáng cũng muốn ôm. Đường Thư Nghi thấy vậy mỉm cười nói: "Mau đi vào thôi."

Đoàn người cùng nhau đi vào, trên đường mỗi người đều muốn ôm một lần. Đến Thế An Uyển, nhi tử của Tiêu Ngọc Thần - Tiêu Trác Lâm và nữ nhi của Tiêu Ngọc Minh - Tiêu Hoa Sở đang ở trong viện ngóng trông.

Nhìn thấy Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu, hai người đều có chút mất tự nhiên, lúc Đường Thư Nghi bọn họ rời khỏi Thượng Kinh, hai hài tử vẫn còn đang cười, tất nhiên không có ký ức.

Vào phòng, một nhà ba người Tiêu Ngọc Thần và một nhà ba người Tiêu Ngọc Minh dập đầu trước mặt Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, hai người lập tức bảo họ dậy, đồng thời ôm tôn tử tôn nữ vào lòng. Hai hài tử ban đầu hơi căng thẳng, nhưng bây giờ được gia gia nãi nãi ôm, một chút căng thẳng cũng không có, còn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu oa oa.

Tiêu Trác Lâm hỏi: "Đó là muội muội sao?"

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Không, là cô cô."

Hai tiểu bằng hữu đều ngạc nhiên đến mức mở miệng, trong nhận thức của chúng, cô cô hẳn là người lớn, hoá ra tiểu oa oa cũng có thể làm cô cô sao! Hai đứa trợn tròn mắt nhìn về phía tiểu oa oa, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đặt hai đứa xuống, hai đứa nhanh chóng chạy đến chỗ tiểu oa oa.

Lúc này, Tiêu Ngọc Thần đang dạy Lý Cảnh Tập cách ôm hài tử, "Hoàng thượng, ngài phải đỡ lấy eo của nó.... đúng, là như vậy..."

Tiêu Trác Lâm và Tiêu Hoa Sở nhón chân lên nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, gấp đến mức nhăn mặt nhỏ lại. Giai Ninh và Tạ Hi Hoa thấy vậy, liền bế hai đứa lên nhìn tiểu cô cô của bọn họ.

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy bọn họ quanh quanh tiểu oa oa thì khóc không được cười cũng không xong, Tiêu Hoài nói: "Được rồi, đến giờ Tiểu Quai đi ngủ rồi."

Mọi người quay người lại, Tiêu Ngọc Minh hỏi: "Muội muội tên Tiểu Quai?"

Tiêu Hoài gật đầu: "Biệt danh là Tiểu Quai, tên chính là Tiêu Ngọc Ngôn."

630 ---

Tiêu Tiểu Quai đã ngủ ngon giấc, mọi người ngồi nói chuyện cùng nhau. Ra đi ba bốn năm mới về, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Mãi cho đến khi trời đã tối đen, Đường Thư Nghi mới bảo Lý Cảnh Tập hồi cung, Tiêu Ngọc Châu đi tiễn hắn về. Đến lúc này, hai người mới có cơ hội ở chung với nhau.

"Đi tới hoa viên một lát đi." Lý Cảnh Tập thấp giọng nói.

Tiêu Ngọc Châu ừ một tiếng, hai người đi song song với nhau tới hoa viên, người hầu đi theo xa xa đằng sau. Đi chưa được vài bước, Tiêu Ngọc Châu cảm giác bàn tay mình bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, trái tim không khỏi nhảy lên một cái.

Gần bốn năm xa cách, hai người như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nhau, nhưng giờ phút này không ai trong bọn họ mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm nhận sự yên tĩnh ở nơi này.

Cùng nắm tay nhau dạo bước trong hoa viên, đám người hầu chỉ biết đứng chờ ngoài cửa, còn hai người thì tiến đến gần một ngọn núi giả rồi dừng lại, nhìn nhau. Bốn năm trôi qua, thiếu nữ giờ đây đã bớt đi vẻ ngây ngô thuở nào, thay vào đó là dáng vẻ yêu kiều, duyên dáng của một đại cô nương. Nàng rực rỡ tựa ánh ban mai, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Về phần thiếu niên năm nào, nay đã dần trổ mã thành một nam tử cao lớn, vóc dáng cường tráng, gương mặt tuấn lãng.

Hai người nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt, Tiêu Ngọc Châu bật cười, phá tan đi bầu không khí xa lạ như thể lần đầu gặp mặt sau bao năm xa cách. Lý Cảnh Tập cũng mỉm cười, vòng tay ôm lấy Tiêu Ngọc Châu vào lòng, rồi ghé vào tai nàng thì thầm: "Ngọc Châu, chúng ta thành thân đi."

Tiêu Ngọc Châu cũng vươn tay ôm nhẹ lấy thắt lưng hắn, khẽ đáp một tiếng "Ừm". Mấy năm nay, dẫu không ở kinh thành, nhưng họ vẫn nắm rõ mọi chuyện nơi đây. Trong suốt những năm qua, Lý Cảnh Tập gần như đã nắm chắc quyền hành triều chính trong tay. Hắn tuy không chuyên quyền độc đoán, nhưng những quyết sách hắn đưa ra hầu như không vấp phải sự phản đối nào.

Lý do thứ nhất là vì những quyết sách ấy phần lớn đều vô cùng chính xác. Lý do thứ hai là vì uy nghiêm của hắn. Vị Hoàng đế tuổi trẻ giờ đã dần trưởng thành, trở thành một vị vua đủ tư cách. Ban đầu còn có vài kẻ dám bàn đến chuyện tuyển tú, nhưng hai năm nay thì chẳng còn ai dám nhắc đến nữa.

"Ngày mai, phụ mẫu ta và ta sẽ cùng tiến cung," Tiêu Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn hắn, "để thương nghị chuyện hôn sự."

Nghe thấy lời này, Lý Cảnh Tập vui vẻ nhếch môi cười. Lúc này đây, trên người hắn đâu còn bóng dáng của một bậc Đế vương uy nghiêm, cơ trí nữa, trông chàng hệt như một cậu bé mới lớn. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy dáng vẻ ấy của chàng cũng mỉm cười theo.

Hai người tựa vào nhau, trò chuyện thêm một lát. Trời đã nhá nhem tối, Lý Cảnh Tập mới cáo từ. Họ đứng ở cửa phủ, lưu luyến không rời chia tay. Lý Cảnh Tập về cung với tâm trạng lâng lâng như vừa được ăn một viên kẹo ngọt.

Chàng trực tiếp đi đến Từ Ninh cung, nơi Thái hoàng thái hậu vẫn đang chờ đợi. Sau khi hành lễ và ngồi xuống, Lý Cảnh Tập bẩm: "Sư phụ và Định Quốc Công đều khỏe mạnh. Ngày mai họ sẽ đưa Ngọc Châu và Tiểu Quai đến bái kiến Người."

Thái hoàng thái hậu vui mừng hồi lâu, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bà hỏi: "Tiểu Quai là ai?"

Trên mặt Lý Cảnh Tập thoáng hiện nụ cười sủng nịnh: "Tiểu Quai là tiểu nữ nhi của sư phụ và Định Quốc Công, mới hơn ba tháng tuổi. Con chưa từng gặp qua đứa trẻ nào dễ thương đến vậy, đôi mắt con bé tròn xoe, làn da trắng như tuyết..."

Khi nghe đến đây, Thái hoàng thái hậu đột ngột bật dậy, giọng nói run rẩy hỏi: "Tiểu nữ nhi của Định Quốc Công sao?"

Lý Cảnh Tập không ngờ bà lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Vâng, cái mũi con bé rất giống Định Quốc Công, còn những nét khác thì giống sư phụ ạ."

"Ha ha ha ha..."

Thái hoàng thái hậu bật cười lớn, sau đó bà hỏi rất nhiều chuyện về Tiểu Quai. Lý Cảnh Tập cảm thấy Thái hoàng thái hậu dường như đang quá chú tâm vào Tiểu Quai. Đúng lúc này, Thái hoàng thái hậu lại nói: "Ta muốn nhận tiểu nữ nhi của Định Quốc Công làm tôn nữ, phong cho con bé làm công chúa."

Lý Cảnh Tập ngây người chớp mắt, sau đó lập tức đáp: "Tốt ạ."

Thái hoàng thái hậu vừa cười vừa nói: "Ta sẽ suy nghĩ kỹ về phong hào cho tiểu công chúa. Lát nữa con về, hãy chọn cho con bé một vùng đất phong thật trù phú."

"Vâng." Lý Cảnh Tập lập tức đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái hoàng thái hậu không khỏi vui mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng có tôn nữ. Lý Cảnh Tập thấy vậy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tổ mẫu, còn chuyện thành thân của con và Ngọc Châu."

Thái hoàng thái hậu giật mình, rồi nói: "Ôi chao, ta suýt quên chuyện hôn sự của hai đứa."

Lý Cảnh Tập: "..." Trong lòng tổ mẫu, ta đã không còn quan trọng nữa rồi.

"Ngày mai sau khi phu thê Định Quốc Công tới, ta sẽ thương nghị chuyện hôn sự với họ." Thái hoàng thái hậu nói.

Trên môi Lý Cảnh Tập nở nụ cười: "Tôn nhi mong muốn thành thân trước năm mới."

Thái hoàng thái hậu nghe xong thì nhíu mày: "Nếu muốn thành thân trước năm mới, thời gian có chút gấp gáp."

Lý Cảnh Tập mím môi, rồi nói: "Đồ cưới của Ngọc Châu không cần chuẩn bị những thứ như đồ dùng gia đình, thời gian hẳn là đủ."

Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai thương nghị chuyện hôn sự với phu thê Định Quốc Công, ta sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp hôn sự cho hai đứa trước khi qua năm."

Lý Cảnh Tập nhếch môi cười: "Tạ ơn tổ mẫu."

Thái hoàng thái hậu xua tay: "Con về nghỉ ngơi đi."

Lý Cảnh Tập đứng dậy hành lễ rồi rời đi. Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ của hai người tổ mẫu tôn nhi này. Một người thì hưng phấn vì có tôn nữ, người còn lại thì kích động vì sắp được thành thân.

Sáng ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Ngôn tiến cung. Vừa đến cửa cung, họ đã thấy đại thái giám bên cạnh Thái hoàng thái hậu đang chờ sẵn ở đó. Vị thái giám nhìn thấy họ, lập tức hành lễ rồi nói: "Thái hoàng thái hậu đã chờ Quốc công gia và Đế sư từ sớm."

631 ---

Đại thái giám vừa nói, ánh mắt vẫn luôn hướng về tiểu oa nhi đang được Tiêu Hoài ôm trong lòng. Vị tiểu chủ tử này không phải là đầu thai vào nhà bình thường!

Mọi người cùng ngồi lên kiệu, chỉ chốc lát sau đã đến Từ Ninh Cung. Vừa mới bước vào, Thái hoàng thái hậu đã tiến lại gần, nhìn Tiêu Tiểu Quai một cái rồi nói: "Đây là Tiểu Quai sao! Mau, cho ai gia ôm một chút nào."

Bà ôm lấy Tiêu Tiểu Quai từ vòng tay Tiêu Hoài. Đoàn người Đường Thư Nghi hành lễ với bà. Thái hoàng thái hậu nhìn tiểu oa nhi bụ bẫm, hồng hào như cục bột trong tay, tùy ý xua tay nói: "Các ngươi đều đứng cả lên đi."

Tiêu Hoài có chút bất đắc dĩ. Mẫu tử họ xa cách bốn năm, nhưng khi gặp mặt, lão mẫu thân thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái.

Mọi người cùng ngồi xuống. Lý Cảnh Tập lén lút kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi cùng mình. Đường Thư Nghi thấy vậy nhưng giả vờ như không thấy. Ngồi ở vị trí cao nhất, Thái hoàng thái hậu ôm Tiêu Tiểu Quai, gương mặt đầy vui vẻ chơi đùa với con bé. Đôi mắt của tiểu nha đầu ba tháng tuổi đặc biệt linh hoạt, vừa nói nhiều lại vừa nhìn ngó xung quanh, hơn nữa còn cười với Thái hoàng thái hậu một cái.

Tâm tình Thái hoàng thái hậu như tan chảy. Bà nhìn Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, nói: "Ta rất thích đứa nhỏ này, muốn nhận con bé làm tôn nữ, ý của các con thế nào?"

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sững sờ, sau đó đứng lên tạ ơn. Chuyện này họ không thể cự tuyệt, cũng không có cách nào cự tuyệt.

"Nếu đã là tôn nữ của ta, vậy con bé phải có thân phận tương xứng." Thái hoàng thái hậu nói. "Phong Tiêu Ngọc Ngôn làm công chúa, ban thưởng phong hiệu Phúc Tuệ, ban cho quận Trì Dương làm đất phong."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lập tức lại tạ ơn. Thái hoàng thái hậu bảo họ miễn lễ, sau đó nhìn Đường Thư Nghi, nói: "Cơ thể con vẫn khỏe chứ?"

Đường Thư Nghi cười gật đầu: "Vẫn tốt lắm ạ."

Nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn nói: "Vẫn nên tĩnh dưỡng cho thật tốt, nữ nhân sinh con không dễ dàng gì."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Dạ phải."

Đứa nhỏ mới được ba tháng tuổi nên còn ngủ nhiều, chỉ chốc lát sau Tiêu Tiểu Quai đã ngủ mất. Thái hoàng thái hậu ôm con bé đến thiên điện, đặt con bé nằm trong một chiếc giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lại nhẹ nhàng quay trở lại chính điện, bàn chuyện hôn sự của Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.

Thái hoàng thái hậu không kìm chế được mà đắm chìm trong sự vui sướng khi biết mình cuối cùng cũng có tôn nữ. Lý Cảnh Tập thấy bà ấy như thế, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tổ mẫu, còn chuyện thành thân của con và Ngọc Châu."

Thái hoàng thái hậu sửng sốt, sau đó nói: "Ai da, ta quên mất chuyện hôn sự của hai người các con."

Lý Cảnh Tập: "..." Trong lòng tổ mẫu, ta đã không còn quan trọng nữa rồi.

"Ngày mai sau khi phu thê Định Quốc Công tới, ta sẽ thương nghị chuyện hôn sự với bọn họ." Thái hoàng thái hậu nói.

Trên mặt Lý Cảnh Tập mang theo ý cười: "Tôn nhi muốn thành thân trước năm mới."

Thái hoàng thái hậu nghe xong thì nhíu mày: "Nếu muốn thành thân trước năm mới, thời gian có chút gấp."

Lý Cảnh Tập mím môi, sau đó nói: "Đồ cưới của Ngọc Châu không cần phải chuẩn bị những thứ như đồ dùng gia đình, thời gian hẳn là đủ."

Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai thương nghị chuyện hôn sự với phu thê Định Quốc Công, ta sẽ cố gắng hết sức sắp xếp hôn sự trước khi qua năm."

Lý Cảnh Tập nhếch môi cười: "Cảm ơn tổ mẫu."

Thái hoàng thái hậu xua tay: "Trở về nghỉ ngơi đi."

Lý Cảnh Tập đứng dậy hành lễ rồi rời đi, đêm nay đã định là một đêm không ngủ của hai tổ mẫu tôn nhi bọn họ. Một người là vì có tôn nữ mà hưng phấn, người còn lại là vì sắp được thành thân nên kích động.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Ngôn tiến cung. Vừa đến cửa cung, bọn họ đã nhìn thấy đại thái giám bên cạnh Thái hoàng thái hậu đang chờ ở cửa, hắn nhìn thấy bọn họ, lập tức hành lễ rồi nói: "Thái hoàng thái hậu đã chờ Quốc công gia và Đế sư từ sớm."

Đại thái giám nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào tiểu oa nhi được Tiêu Hoài ôm vào trong ngực, vị tiểu chủ tử này cũng không phải là đầu thai vào nhà bình thường đó!

Mấy người lại ngồi lên cỗ kiệu, chỉ chốc lát sau đã tới Từ Ninh Cung. Vừa mới tiến vào, Thái hoàng thái hậu đã bước tới, nhìn Tiêu Tiểu Quai một cái rồi nói: "Đây là Tiểu Quai sao! Mau, cho ai gia ôm một cái nào."

Bà ôm lấy Tiêu Tiểu Quai từ trong n.g.ự.c Tiêu Hoài, đoàn người Đường Thư Nghi hành lễ với bà, Thái hoàng thái hậu nhìn tiểu oa nhi phấn nộn như cục bột nhão trong tay, tùy ý xua tay nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."

Tiêu Hoài có chút bất đắc dĩ, mẫu tử bọn họ xa cách bốn năm, nhưng khi gặp mặt, một ánh mắt của lão mẫu thân cũng không thèm cho hắn.

Mọi người cùng ngồi xuống, Lý Cảnh Tập lén lút kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi cùng với mình, Đường Thư Nghi thấy nhưng làm như không thấy. Ngồi ở vị trí trên cùng, Thái hoàng thái hậu ôm Tiêu Tiểu Quai, vẻ mặt tươi cười chơi đùa với con bé. Ánh mắt của tiểu nha đầu ba tháng tuổi đặc biệt linh hoạt, vừa nói nhiều ánh mắt vừa nhìn tới nhìn lui, hơn nữa còn cười với Thái hoàng thái hậu một cái.

Tâm tình Thái hoàng thái hậu như tan chảy, bà ấy nhìn Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, nói: "Ta rất thích đứa nhỏ này, muốn nhận con bé làm tôn nữ, ý của các con thế nào?"

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sửng sốt, sau đó đứng lên hành lễ. Chuyện này họ không thể hay có cách nào từ chối.

"Nếu đã là tôn nữ của ta, vậy con bé phải có thân phận tương xứng." Thái hoàng thái hậu nói. "Phong Tiêu Ngọc Ngôn làm công chúa, ban thưởng phong hiệu Phúc Tuệ, lấy quận Trì Dương làm đất phong."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lập tức hành lễ lần nữa. Thái hoàng thái hậu bảo họ miễn lễ, rồi nhìn Đường Thư Nghi, hỏi: "Cơ thể con vẫn khỏe chứ?"

Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu: "Vẫn rất tốt ạ."

Thái hoàng thái hậu vẫn nói: "Dù vậy, con vẫn nên tĩnh dưỡng cho thật tốt. Nữ nhân sinh con không dễ dàng gì."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Vâng, phải."

Đứa bé mới ba tháng tuổi còn ngủ rất nhiều, chỉ một lát sau Tiêu Tiểu Quai đã say giấc. Thái hoàng thái hậu ôm con bé đến thiên điện, đặt nó nằm trong chiếc giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới nhẹ nhàng quay về chính điện, cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài bàn chuyện hôn sự của Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu.