Lại qua một thời gian, có một buổi nhã tập được tổ chức. Tiêu Tiểu Quai nằm trong số những người được mời. Nàng và Phạm Triết gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách. Tiêu Tiểu Quai tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên nói chuyện với Phạm Triết. Nhưng Phạm Triết lại có chút bất an, vì quan tâm cho nên sinh lo lắng.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Phạm Triết gọi Tiêu Tiểu Quai ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
"Chuyện Thu Vọng Thư làm hôm đó, ta thật sự rất xin lỗi muội." Phạm Triết im lặng một lúc rồi lên tiếng.
Tiêu Tiểu Quai mỉm cười với hắn: "Chuyện đã qua rồi, sư huynh không cần bận tâm."
Phạm Triết cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Quai và nói: "Sư muội, ta quả thật có tình cảm với muội. Muội còn nhỏ, ta vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng bây giờ không thể không nói. Chẳng qua, muội cũng không cần phải để trong lòng, cứ như trước đây là được rồi. Bây giờ, ta nguyện xếp hàng đợi sự lựa chọn của muội."
Dù Tiêu Tiểu Quai không có tình cảm nam nữ với Phạm Triết, nhưng là sư huynh muội nhiều năm, nàng xem hắn như ca ca ruột, nên không thể nói lời quá nặng.
"Sư huynh, huynh rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau," Tiêu Tiểu Quai nhìn Phạm Triết, nói tiếp: "Huynh đừng vì ta mà lãng phí thời gian nữa."
Phạm Triết mỉm cười, dịu dàng đến lạ, "Sư muội đây là muốn loại trừ ta trước sao?"
"Sư huynh," Tiêu Tiểu Quai bất lực, "Ta thật sự chỉ xem huynh như ca ca."
"Ừm, ta hiểu rồi. Sau này chúng ta vẫn như trước, nhưng ta vẫn muốn sự lựa chọn của muội, nếu không ta không cam lòng," giọng Phạm Triết rất thong thả, "Sư muội sẽ không đến mức không cho ta đợi chứ?"
Tiêu Tiểu Quai còn có thể nói gì nữa? Hắn muốn đợi thì nàng cũng không thể quản được. Phạm Triết biết bây giờ nàng không muốn ở chung với mình, liền rời đi trước. Tiêu Tiểu Quai đứng bên cạnh hòn non bộ thở dài một hơi rồi cũng rời đi. Đúng lúc này, một người từ phía bên kia hòn non bộ đi ra, vừa hay chính là Hạ Gia Hứa.
Sắc mặt hắn rất khó coi, đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai, nói: "Ngươi thật sự để hắn chờ ngươi?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Tiểu Quai hỏi ngược lại.
"Tiêu Tiểu Quai, ta đang hỏi ngươi, ngươi có thật sự để hắn chờ ngươi không?" Giọng Hạ Gia Hứa mang theo lo lắng, còn có cả chất vấn.
Thấy hắn như vậy, Tiêu Tiểu Quai cũng tức giận: "Ta đã nói hắn đừng đợi, hắn tự mình muốn đợi, ta có thể làm gì được?"
"Vậy ngươi nói cho hắn biết, hắn có chờ cũng chờ không được, để hắn c.h.ế.t tâm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng điệu của Hạ Gia Hứa đầy tức giận. Tiêu Tiểu Quai cảm thấy hắn cố tình gây sự, bèn nói: "Ta không phải cha mẹ hắn, ta quản được hắn sao? Hạ Gia Hứa, ngươi đừng cố tình gây sự nữa được không?"
Hạ Gia Hứa nghe nàng nói mình cố tình gây sự, hai mắt đỏ hoe. Từ lúc phủ Công chúa của Tiêu Tiểu Quai bắt đầu xây dựng, hắn nghe nói có rất nhiều người đến phủ Định Quốc nói chuyện, trong lòng hắn đã sớm hoảng loạn. May thay, sau đó nghe Định Quốc Công phu nhân nói, hôn sự của Tiêu Tiểu Quai đợi mấy năm nữa rồi mới tính.
Vốn dĩ hắn đã yên tâm, nhưng hôm nay lại nghe Phạm Triết tỏ tình. Phạm Triết khác với Tống Hưng An, Phạm Triết là sư huynh của Tiêu Tiểu Quai. Tuy không thể nói hai người sớm chiều ở bên nhau, nhưng cũng thường xuyên gặp mặt. Hơn nữa, hai người có cùng sở thích, có thể cùng nhau nghiên cứu học vấn, thảo luận thơ từ. Cảm giác nguy cơ của hắn giờ đây mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn hít sâu một hơi, rồi nói: "Tiêu Tiểu Quai, ta muốn làm phò mã của nàng, nàng có đồng ý không?"
Tiêu Tiểu Quai không nói gì. Nàng không biết phải trả lời thế nào. Nhưng sự im lặng của nàng lại khiến trái tim Hạ Gia Hứa rơi xuống vực sâu. Hắn lại hỏi: "Tiêu Tiểu Quai, nàng có để ta làm phò mã của nàng không?"
"Bây giờ ta không muốn nói với ngươi về chuyện này."
Tiêu Tiểu Quai nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng Hạ Gia Hứa lại chặn trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng. Thấy hắn như vậy, sống mũi Tiêu Tiểu Quai chợt cay cay. "Hạ Gia Hứa, ngươi không thấy mình rất ấu trĩ sao?"
Nghiêng người tránh qua Hạ Gia Hứa, nàng sải bước rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu. Giống như trước đây, đồng hành cùng nhau lớn lên chẳng phải tốt sao? Tại sao cứ nhất định phải như vậy?
Hạ Gia Hứa đỏ mắt nhìn bóng lưng nàng xa dần, trong lòng đầy sự hối tiếc. Hắn biết mình không nên nặng lời với Tiêu Tiểu Quai, nhưng lời đã lỡ, hắn không biết phải làm sao để hóa giải sự khó xử này, cũng không rõ hai người sẽ tiếp tục mối quan hệ này như thế nào.
Cưỡi ngựa về phủ, vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy phụ thân và mẫu thân cũng vừa trở về. Thấy vẻ mặt ảm đạm, đôi mắt đỏ hoe của hắn, Trường Bình không khỏi lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy con?"
Hạ Gia Hứa không đáp, chỉ sải bước đi thẳng vào trong. Trường Bình và Dung vương vội vã theo sau. Trường Bình tiếp tục hỏi: "Chẳng phải con đi tìm Tiểu Quai sao? Hai đứa cãi nhau đấy à?"
Hạ Gia Hứa vẫn im lặng. Lúc này, Dung vương lên tiếng, giọng đầy nghiêm nghị: "Đứng lại. Mẫu thân đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?"
Hắn dừng bước, quay sang Trường Bình, giọng đầy vẻ áy náy: "Nương, con xin lỗi, con không cố ý. Chỉ là... con cảm thấy không được thoải mái."
Trường Bình khẽ gật đầu: "Vậy vào trong nhà nói chuyện."
Cả ba bước vào sảnh đường. Trường Bình nhìn Hạ Gia Hứa, dò hỏi: "Thật sự là con cãi nhau với Tiểu Quai?"
Hạ Gia Hứa vẫn giữ im lặng. Trường Bình thở dài: "Nhi tử à, tính tình của con như vậy, làm sao Tiểu Quai có thể gả cho con được?"