Dung vương và Thế tử Dung vương hiển nhiên không tin lời Hạ Gia Hứa. Hạ Gia Hứa cầm lấy chén trà, không buồn liếc nhìn hai người họ. Dung vương nhìn dáng vẻ vững chãi của nhi tử, trong lòng không khỏi cảm khái. Thật là, đứa con này đã thực sự trưởng thành rồi, hơn nữa còn trưởng thành rất tốt.
Ba người phụ tử trò chuyện thêm một lúc về chuyện quân ngũ, liền có người báo rằng cơm trưa đã chuẩn bị xong. Ba người họ liền chuyển đến phòng ăn, Trường Bình lúc này đã có mặt ở đó. Thế tử Dung vương cung kính hành lễ với Trường Bình: "Mẫu phi bình an."
Trường Bình bảo hắn đứng dậy, sau đó cả nhà cùng nhau dùng bữa. Sau bữa trưa, Thế tử Dung vương cáo từ trở về phủ Dung vương. Dung vương lại gọi Hạ Gia Hứa vào thư phòng: "Con có thực sự không biết động thái tiếp theo của Định Quốc Công là gì không?"
Lần này, Hạ Gia Hứa không phủ nhận cũng không khẳng định. Hắn nói: "Phụ vương, người hiểu rõ cách làm người của Định Quốc Công hơn ai hết. Phủ Dung vương không có thâm cừ với hắn, hắn sẽ không làm những việc cố tình chống đối phủ Dung vương."
"Mặc dù hắn sẽ không cố tình nhắm vào phủ Dung vương, nhưng hành động của hắn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng ta." Dung vương nói.
"Phụ vương," Hạ Gia Hứa nhìn Dung vương, nghiêm túc đáp: "Tình hình phủ Dung vương hiện tại, người hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Người lo lắng Hoàng thượng sẽ ra tay với phủ Dung vương, vậy sao Hoàng thượng không lo lắng phủ Dung vương có ý đồ bất chính?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dung vương nhíu mày, im lặng không nói. Hạ Gia Hứa tiếp lời: "Mấu chốt giữa phủ Dung vương và Hoàng thượng chính là quân đội."
"Ta không thể đứng nhìn mà dâng nộp quân đội của phủ Dung vương." Giọng Dung vương thậm chí còn mang vài phần kiên quyết.
Hạ Gia Hứa: "Không ai muốn tịch thu quân đội của phủ Dung vương. Phụ vương, con chỉ có thể nói với người rằng, chuyện tiếp theo Định Quốc Công muốn làm, mũi nhọn sẽ chĩa vào quân Tiêu gia trước, sau đó mới đến lượt phủ Dung vương."
"Hắn muốn tự mình ra tay trước?" Dung vương thực sự không thể tin nổi.
"Chỉ khi tự mình ra tay trước, mới có thể chặn miệng người khác. Phụ vương," Hạ Gia Hứa nhìn Dung vương và nói, "Con là nhi tử của người, sẽ không làm hại người, cũng sẽ không hại phủ Dung vương. Người chỉ cần ghi nhớ, Tiêu Ngọc Minh làm thế nào, người cũng làm y như vậy là được."
Dung vương trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Gia Hứa lại nói: "Phụ vương, đứng đúng phe là vô cùng quan trọng."
Dung vương đột nhiên cảm thấy mình không còn quen biết người nhi tử này nữa, thời gian hai năm cũng đã thay đổi quá nhiều.
Hạ Gia Hứa cho Dung vương thời gian suy nghĩ, đứng dậy rời đi. Hắn thật sự cảm thấy chuyện cải cách quân đội tiếp theo, nhìn như phủ Dung vương sẽ mất đi chút quyền khống chế quân đội, nhưng đối với phủ Dung vương là chuyện tốt. Chỉ xem Dung vương và thế tử Dung vương lựa chọn như thế nào.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Hạ Gia Hứa đều vào cung, nhưng mỗi ngày đều rút ra thời gian gặp Tiêu Tiểu Quai. Tiêu Tiểu Quai không khỏi trêu chọc: "Ta không nghĩ tới tiểu công gia có một ngày bận rộn như vậy."
Hạ Gia Hứa mỉm cười: "Ta là vì.... nỗ lực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở giữa bỏ qua từ gì, cả hai đều biết. Hạ Gia Hứa ở lại Thượng Kinh hơn mười ngày liền trở về Tây Bắc, một ngày trước khi đi hắn đến phủ Định Quốc Công, Tiêu Tiểu Quai dẫn hắn đến hoa viên, hai người ngồi trong đình ngắm cảnh sắc mùa thu trong hoa viên, đều rất không nỡ.
Hạ Gia Hứa nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Tiêu Tiểu Quai đặt trên bàn đá, cổ họng lăn lên lăn xuống, sau đó nắm lấy bàn tay kia vào trong bàn tay to của mình, cảm nhận được cảm giác mềm mại như không có xương, m.á.u toàn thân hắn lại bắt đầu dâng trào.
"Tiểu Quai." Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Tiêu Tiểu Quai, sau đó nghiêng người, khiến khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở như quấn vào nhau, hắn nhẹ giọng nói: "Ta đang cố gắng trở thành phò mã của nàng."
Hai má Tiểu Quai bị ánh mắt của hắn thiêu đến nóng lên, nhưng nàng ấy vẫn nhìn vào mắt hắn nói: "Vậy chàng tiếp tục nỗ lực đi."
Hạ Gia Hứa mỉm cười: "Được."
Ngày hôm sau, Hạ Gia Hứa rời đi, Tiêu Tiểu Quai lại tiễn hắn ra ngoài thành. Lần này cảm xúc chia xa của hai người rất khác với lúc trước, trong lòng có chút mất mát còn có chút ngọt ngào.
Tiếp theo Tây Bắc quả thực không yên bình, Dung vương ở Thượng Kinh bày ra dáng vẻ không lo gì cả, thế tử Dung vương giằng co một khoảng thời gian rất lâu. Tiêu Tiểu Quai nghe nói, Hạ Gia Hứa đ.á.n.h nhau với thế tử Dung vương một trận, thế tử Dung vương thua, sau đó cải cách quân sự ở Tây Bắc tiến hành thuận lợi.
Lần cải cách quân sự này rầm rầm rộ rộ trong hai năm, cuối cùng mọi chính sách đều được thực hiện thuận lợi, Hạ Gia Hứa từ Tây Bắc trở về. Lại lần nữa gặp nhau, Tiêu Tiểu Quai đang ở trong cung đi dạo ngự hoa viên cùng Thái hoàng thái hậu, Hạ Gia Hứa và Hoàng thượng cùng nhau đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ánh mắt Tiêu Tiểu Quai sáng lên. Lại qua hai năm, hắn đã hoàn toàn thoát đi sự non trẻ thời thiếu niên, trở thành một nam nhân trầm ổn. Chẳng qua ánh mắt của hắn vẫn sáng như cũ, như ngôi sao trên trời đêm.
Mà Tiêu Tiểu Quai cũng làm cho Hạ Gia Hứa không rời được mắt, thiếu nữ mười bảy tuổi như bông hoa tươi đẹp, rạng rỡ nhất thế gian, khiến người say mê.
Hoàng thượng thấy ánh mắt hai người như dán chặt vào nhau, mỉm cười nói với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, ta đi dạo với ngài, Tiểu Quai hẳn là không còn rảnh nữa."
Thái hoàng thái hậu không nhịn được cười: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đi rồi, chỉ còn lại hai người. Hai năm không gặp, nhất thời không biết nói gì. Tiêu Tiểu Quai chuẩn bị lên tiếng, thân thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp, sau đó lại cảm thấy vành tai mình bị chạm vào nhẹ nhàng, giọng nói của hắn vang lên bên tai, "Tiểu Quai, nàng không biết ta nhớ nàng đến bao nhiêu đâu."
Tiêu Tiểu Quai vùi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, nghe tiếng tim đập nhanh thình thịch của hắn, trái tim nàng ấy lại rất bình tĩnh, cuối cùng cũng đợi được rồi.
Hạ Gia Hứa ôm lấy nàng, buông ra rồi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc cất lời: "Tiêu Tiểu Quai, ta muốn làm phò mã của nàng, nàng có bằng lòng không?"
Tiêu Tiểu Quai khẽ mỉm cười, sau đó trịnh trọng gật đầu đáp lời: "Ta đồng ý."
Hoàn