Lý Đại Đầu từ từ bước lại gần: "Cán bộ Thủy, chúng tôi chắc chắn vẫn tin cô nhưng mà chẳng phải là... cô lấy thông tin của chúng tôi đi, mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả.”
Thủy Lang bực bội đáp: “Ông nghĩ tôi là con bò già trong đội sản xuất sao? Ngay cả bò trong đội cũng có lúc nghỉ ngơi, tôi không được nghỉ ngày nào à? Ngày nào cũng phải làm việc cho các người à?”
Lý Đại Đầu lắc đầu lia lịa: "Không, không phải ý đó, chúng tôi... chúng tôi chưa từng đi làm, cũng chưa từng có công việc tử tế, nên quên mất là có ngày nghỉ.”
Người dân khu Bình An gật đầu đồng tình, cùng nhau rì rầm:
“Đấy, tôi đã bảo cô ấy là người đáng tin mà, đều tại cái người kia, nói nghe cứ như thật vậy.”
“Rốt cuộc là có phá dỡ và bồi thường không, hay đến sửa chữa cũng không được? Nếu không được sửa, chúng ta ở kiểu gì đây.”
“Tôi thấy cán bộ Thủy nói nghe hợp lý hơn, chính quyền còn chưa đến bàn chuyện giấy tờ nhà đất, làm sao có thể tự nhiên phá dỡ rồi bồi thường được.”
“Đúng vậy, nếu dễ như vậy thì đã chẳng đến nỗi nhiều năm nay chẳng ai quan tâm đến chúng ta.”
Nghe đến đây, Thủy Lang tạm dừng kế hoạch bùng nổ cơn giận, thở dài một tiếng thật mạnh, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi chậm rãi nói: “Tôi biết, thực ra các người là những nạn nhân, hơn thế nữa còn là nạn nhân lần thứ hai.”
Khu Bình An lập tức rơi vào sự im lặng hiếm có.
Rất nhanh, đôi mắt của nhiều người bỗng đỏ hoe, ngay sau đó, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
Họ cố gắng kìm lại nhưng hoàn toàn không thể, sống mũi càng lúc càng cay, nước mắt cũng trào ra ngày một nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đã bao ngày, bao năm trôi qua, không thể đếm nổi nữa.
Từ lúc ban đầu phấn khởi vì cuối cùng cũng có được một căn nhà ở Thượng Thành, họ dốc toàn bộ tiền bạc, làm lụng vất vả ngày đêm, tham gia xây dựng, cuối cùng căn nhà cũng được dựng lên.
Tiền cạn kiệt, sức lực gần như cạn kiệt nhưng cuối cùng căn nhà đó lại không thuộc về họ.
Họ đã đấu tranh không biết bao nhiêu ngày, cuối cùng nhận được một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, họ nghĩ, thôi thì coi như mình đã bỏ tiền ra xây nhà, ít nhất cũng có một chốn để về.
Nhưng ai ngờ, vừa mới an tâm được hai ngày, giấy chứng nhận đó lại đồng nghĩa với việc tất cả nhà cửa ở Thượng Thành sẽ trở thành tài sản nhà nước. Ngôi nhà mà họ vừa xây xong lại không còn là của họ nữa. Điều này sao họ có thể chấp nhận?
Nhiều năm trôi qua, không ai nhượng bộ, khu Bình An trở thành dị biệt của cả quận, đường phố không quản lý, sở nhà đất cũng không quan tâm. Những người già nuốt nước mắt vào lòng, lo lắng mà lần lượt ra đi. Một thế hệ trẻ mới lại lớn lên nhưng mọi công việc tốt đều không đến lượt họ, thậm chí cả việc đơn giản như làm hộp diêm cũng không được phân chia.
Đám người lêu lổng ngày càng đông, nhà cửa càng lúc càng xuống cấp, chỉ biết nhìn những người khác từng bước vào nhà máy làm việc, được vào Đảng, trở thành những công nhân, cán bộ vinh quang.
Chỉ biết nhìn nhà cửa của người khác được sửa chữa hết lần này đến lần khác: nào là bồn cầu, bồn tắm, cửa sổ thép, sàn gỗ bóng loáng. Họ không dám mong ước những điều xa xỉ đó, chỉ không muốn phải tiếp tục đi gánh từng thùng nước về từ trạm nước, không muốn mỗi sáng phải xếp hàng đổ bô tại trạm vệ sinh, không muốn thấy những nhà vệ sinh công cộng sơ sài tràn nước ra đường, mùa hè bốc mùi hôi thối mà chẳng ai đoái hoài.
Hết nhóm cán bộ này đến nhóm cán bộ khác đến rồi lại đi, chỉ để lại một câu: “Đám người ở đây toàn là vô lại, lưu manh, du côn.”
Nhiều năm như vậy, chỉ có Thủy Lang, một mình cô, là người nói ra câu này: họ là nạn nhân.
Chỉ một câu nói đã khiến nước mắt họ không thể kìm lại.
“Cán bộ Thủy.” Vương Lão Mạo lau nước mắt: "Giờ tôi tin lời cô rồi. Cô mới thật sự là người định giúp chúng tôi.”