“Thật không?” Thủy Lang reo lên vui mừng, chạy ngay về nhà.
Trong con ngõ nhỏ, nhà nhà đều thắp đèn sáng, Thủy Lang trong bộ đồ cán bộ màu đen lướt qua từng ánh đèn. Đèn đường lay động chiếu xuống cái bóng vui vẻ của cô, hai b.í.m tóc nhỏ đung đưa qua lại.
Chu Quang Hách đứng yên nhìn theo, cho đến khi bóng dáng ấy dừng trước cửa tòa nhà số 6, quay đầu lại nhìn anh.
“Về nhà đi!”
“Được, anh tới đây.”
...
Tối hôm đó, ba cô bé vô cùng hào hứng.
Ngày thường, khi lấy bát đũa, bọn trẻ vẫn đi lại bình thường nhưng hôm nay, chạy tới chạy lui không ngừng, vừa tụm lại đã phát ra tiếng cười giòn như tiếng chuông, khiến người khác cũng vui lây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Sao thế này?”
Bốn người nhà trên lầu trở về sau bữa cơm đầy tức tối ở nhà bà ngoại, đứng ở cầu thang tò mò hỏi.
“Hôm nay Thủy Lang đưa bọn nhỏ làm thủ tục nhập học xong rồi. Thứ hai các cháu sẽ đến trường, nên mới vui như vậy.” Chu Huỷ nói, trên khuôn mặt cũng không giấu được nụ cười.
Sắc mặt Chu Phục Hưng thì trái ngược hoàn toàn. Vốn dĩ từ lúc về nhà anh ta đã đen mặt, bây giờ lại nghe bọn nhỏ ồn ào vì chuyện đi học, lông mày càng nhíu chặt:
“Đi học có gì mà vui chứ?”
“Anh quản làm gì?”
Ba cô bé chưa kịp bị ảnh hưởng thì Thủy Lang đã lên tiếng đáp trả.
Sắc mặt Chu Phục Hưng thay đổi đôi chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Kim Xảo Chi, biết mình đang mang tiếng xấu, liền đứng ra giảng hòa:
“Tôi nghe nói rồi, chị cả chuyển hộ khẩu về đây rồi, em dâu thật giỏi đấy. Chị cả như vậy mà còn kiếm được một công việc trong hợp tác xã cung tiêu, giờ lại đưa cả ba đứa nhỏ về được. Anh em trong nhà, không có thù oán gì qua đêm, cũng chẳng có chuyện gì không giải quyết được. Nếu có việc tốt gì, cũng nghĩ đến nhà chúng tôi một chút nhé.”
Thủy Lang ngồi xuống, cầm đũa: “Mau lên trên soi lại gương đi.”
Kim Xảo Chi gần như nghiến nát răng, nhìn ba cô bé, rồi quay qua hai đứa con nhà mình, đặc biệt là Tiểu Mẫn, không nhịn được mà có chút tự mãn:
“Có phải ba đứa nhỏ sẽ học ở trường Tiểu Học Hạnh Phúc không? Giáo viên cũng tạm ổn, chỉ tiếc là học sinh đủ loại, tốt xấu lẫn lộn, tất cả chen chúc trong một lớp, giáo viên cũng không thể tập trung dạy được. Không như Tiểu Mẫn nhà tôi, đang học ở trường Tiểu Học Phúc Mậu, bây giờ đều chia lớp học riêng. Trường còn có nhà ăn dinh dưỡng phong phú, sân chơi rộng lớn, có cả phòng nhạc, phòng múa. Sắp tới còn xây dựng thêm một hội trường, sau này chuyên dùng để biểu diễn. Ấy, tôi nói nhiều quá rồi, chẳng phải làm chị cả buồn sao, đúng là lỗi của tôi.”