Viên kẹo hoa quế hạt thông bị bà ta phun ra đất, Tôn Trừng không màng hình tượng, liên tục "phì" ra, còn bước xuống giường đá viên kẹo bay thật xa, rồi tiếp tục "phì" thêm mấy lần.
Nhìn dáng vẻ bà ta ghê tởm đến mức này, biểu cảm chẳng có chút nào giả tạo, Thủy Lang vừa nhai kẹo vừa trầm tư, thỉnh thoảng lại quan sát bà ta, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôn Trừng không ngừng lau miệng. So với lúc nãy, bà ta tràn đầy sức sống hơn hẳn. Mái tóc được vén lên, dù đã có tuổi nhưng đường nét gương mặt vẫn sắc sảo, đúng là một mỹ nhân trời sinh. Ngay cả lúc "phì" đầy ghét bỏ, bà ta cũng chẳng hề thô tục, mà trên người lại toát lên vẻ đáng yêu không thuộc về độ tuổi này.
"Sao cô không nói sớm?"
"Chỉ là một viên kẹo thôi mà." Thủy Lang vốc một nắm để lên giường: "Những thứ của nhà Trâu Hiền Thực, lẽ ra đều phải trả lại cho bà mới đúng. Một viên kẹo mà bà đã thấy ghê tởm đến mức này thì chứng tỏ bà thật sự không quan tâm đến tiền, chỉ muốn lấy mạng ông ta sao?"
"Tiền?" Tôn Trừng vung tay hất đống kẹo xuống đất, rải tung tóe: "Tôi không cần tiền! Tôi chỉ muốn ông ta chịu báo ứng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Không có tiền thì không làm được việc." Thủy Lang bóc thêm một viên socola bỏ vào miệng: "Bà lấy mạng Trâu Hiền Thực, có khi còn không bằng lấy hết tiền của ông ta, để ông ta chịu đau khổ. Chuyện này, đến giờ bà vẫn chưa hiểu sao?"
Tôn Trừng khựng lại vì tức giận: "Mất mạng rồi, tiền còn có ích gì?"
"Chẳng qua là vì bà đẹp, nên tôi mới có thể kiên nhẫn với bà thêm chút thôi, chứ thật sự chẳng muốn nói chuyện với bà đâu."
Chu Quang Hách: "..."
Tôn Trừng đưa tay chạm lên vết sẹo trên mặt: "Đến mức này rồi, còn có gì đẹp chứ?"
"Không nói nhảm nữa." Thủy Lang bắt chéo chân: "Ban đầu tôi cũng không định diệt cả nhà họ Trâu nhưng đó là bởi tôi đã mất trí nhớ. Sau khi trở lại Hỗ Thành, nhìn thấy từng cảnh tượng quen thuộc, một số ký ức đứt quãng cũng dần trở về. Tôi không muốn lấy mạng bọn họ nhưng họ lại luôn muốn g.i.ế.c tôi. Tôi chắc chắn không thể để một mối đe dọa lớn như vậy tồn tại sau lưng mình được. Tôi có thể khiến ông ta thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường, còn sau đó bà muốn làm gì, cứ tùy tâm trạng của mình đi."
“Giấy chứng nhận kết hôn năm đó vẫn còn ở chỗ tôi. Dù là giả nhưng cũng chính tay ông ta viết ra, ký tên, điểm chỉ.” Tôn Trừng chậm rãi nói: “Còn có cặp nhẫn khắc tên cả hai, thư ông ta viết cho tôi, tất cả đều là bằng chứng vật chất.”
Thủy Lang gật đầu: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Tất cả những thứ này, tôi sẽ giao cho cô trước.” Tôn Trừng nhìn cô: "Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, mong cô hiểu cho. Trải qua việc bị người mình yêu nhất... bị Trâu Hiền Thực lừa gạt, khiến nhà tan cửa nát, tôi không thể dễ dàng tin tưởng cô hoàn toàn mà không giữ lại đường lui nào cho bản thân.”
“Tôi hiểu.” Thủy Lang nhìn cô: "Bà có yêu cầu gì không?”
“Bố mẹ nuôi của tôi hiện tại, bảo vệ họ được bình an.” Nhắc đến đây, ánh mắt Tôn Trừng dịu lại: "Họ thực sự là người tốt, tôi chỉ có một mình, năng lực có hạn, nhất định không thể để họ bị liên lụy vì tôi.”
“Thông thường trong tiểu thuyết hay phim ảnh, những cặp vợ chồng già như vậy đều bị giết.” Thủy Lang vừa nói, thần kinh Tôn Trừng lập tức căng thẳng: “Nhưng người tốt tự nhiên sẽ có báo đáp tốt. Hãy tin tưởng vào cảnh sát của chúng ta.”