Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 432



Văn phòng tổ sửa chữa đột nhiên im lặng.

 

Nhưng lần này không phải vì sốc mà câm nín.

 

Mà là vì các sư phụ đang trầm mặc.

 

Họ im lặng rất lâu, hẳn phải đến năm phút, không ai lên tiếng phản đối nữa.

 

Thêm một lúc sau, Lỗ sư phụ ngẩng đầu nhìn Thủy Lang: "Cô gái này, nhìn vấn đề rất sâu sắc, tầm nhìn và suy nghĩ đều không đơn giản."

 

Đại Lưu sư phụ vô thức gật đầu, ánh mắt nhìn Thủy Lang cũng thay đổi: "Nghe xong những lời này, tôi bỗng cảm thấy mình sống quá nông cạn, chỉ chăm chăm vào những vấn đề bề nổi, tầm nhìn quá hạn hẹp."

 

Thủy Lang cười nói: "Đại Lưu sư phụ không cần tự ti, thầy luôn nắm bắt vấn đề chính, vừa cẩn thận vừa sắc bén. Nếu coi việc sửa chữa ngõ Bình An như ra chiến trường thì giao hậu phương cho thầy, tôi hoàn toàn yên tâm."

 

Đại Lưu sư phụ sững lại, gương mặt ngăm đen thoáng ửng đỏ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

 

"Suy cho cùng, họ không phải người nham hiểm nhưng dù có chất phác…" Lỗ sư phụ nhíu mày: "Cán bộ Thuỷ, cô đang mơ tưởng viển vông rồi, thu nhận đồ đệ không dễ vậy đâu."

 

"Lỗ sư phụ, thầy nghĩ sao về việc dạy dỗ trẻ con?" Thủy Lang bước đến bên cạnh Hồng Hài Nhi: "Cậu thanh niên này, với ngành xây dựng, tôi có thể cảm nhận được cậu ta thực sự đam mê. Nếu có cơ hội, thầy sẽ ủng hộ hay vẫn muốn giữ cậu ấy bên mình để truyền nghề?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chàng trai gãi đầu: "Còn phải hỏi sao? Bố tôi lúc nào cũng muốn tôi làm việc dưới mắt ông ấy."

 

Lỗ sư phụ không lên tiếng, chìm vào im lặng hồi lâu.

 

"Tôi không nghĩ vậy đâu. Anh nên quan tâm đến bố mình nhiều hơn." Thủy Lang vỗ vai chàng trai: "Ông ấy chỉ lo lắng anh sẽ chịu khổ thôi. Một người học việc bình thường đã phải vượt qua trăm ngàn gian khó, huống hồ là thợ bậc tám. Có người làm cả đời, đến khi về hưu cũng chỉ đạt đến bậc sáu. Trong đó có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu gian khổ, ngoài bố của anh ra, chẳng ai biết được. Ông ấy không phải không ủng hộ anh, mà là vì có khả năng, nên càng muốn bảo vệ anh, để anh không phải chịu đựng những vất vả ấy."

 

"Thật không ạ?" Chàng trai nhìn cha mình, đôi mắt sáng lên: "Bố, nếu có cơ hội, bố thực sự sẽ ủng hộ con sao?"

 

Lỗ sư phụ không trả lời trực tiếp: "Đào đâu ra cơ hội?"

 

"Tôi sẽ sắp xếp." Thủy Lang cố tỏ ra đầy tự tin: "Chúng ta đổi chỗ. Mà nãy giờ nói chuyện lâu vậy rồi, tôi vẫn chưa biết tên cậu."

 

Chàng trai vội đáp: "Tôi tên là Lỗ Ban."

 

"Cái tên này… Lỗ sư phụ, bảo sao anh ấy cứ đam mê xây dựng mãi. Thầy đặt cái tên này, chắc cũng có kỳ vọng gì đó đúng không?" Thủy Lang cười: "Tôi giúp anh ấy vào Cục Xây dựng, sắp xếp cho anh ấy một sư phụ không thua kém gì thầy. Còn thầy, hãy thu nhận cư dân ngõ Bình An làm đồ đệ, thế nào?"

 

Khóe miệng Lỗ sư phụ giật giật: "Một người đổi ba, năm mươi người? Cô thấy vụ trao đổi này hợp lý à?"

 

"Hợp lý chứ, quá hợp lý luôn!" Thủy Lang nhìn Lỗ Ban: "Nhìn cái trán cao này đi, chắc chắn rất thông minh! Nhìn đôi mắt này xem, sắc bén như vậy, tương lai nhất định không tầm thường! Lại còn cái dáng vẻ này nữa, thầy với cậu ấy giống nhau y đúc. Đừng nói là vài chục người ở ngõ Bình An, dù có tính cả sáu, bảy trăm người cũng chẳng ai sánh được với anh ấy. Anh ấy quan trọng với thầy biết bao nhiêu! Nếu nói vụ trao đổi này không hợp lý thì cũng là thầy đang được lợi rồi, đúng không?"

 

Lỗ sư phụ: "……."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com