Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 480



“Cán bộ Thủy, cô cho chúng tôi xem mấy cái này làm gì thế?” 

 

Thủy Lang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ: “Bây giờ chúng ta bắt đầu nói từ phòng 101 ở tòa nhà 1 nhé, trong tay tôi cũng đang cầm sơ đồ hình nhà của mọi người, mọi người có thể đưa ra ý kiến về hình mẫu nhà ở mình mong muốn, kết hợp thêm với phong cách sống ngày thường nữa.” 

 

Người sống ở phòng 101 là một cặp vợ chồng già, họ có cậu con trai chưa kịp cưới vợ đã bị bệnh chết, còn hai cô con gái thì đã sớm gả chồng hết rồi, bây giờ chỉ còn hai vợ chồng già ở tại bên này thôi.

 

Tuổi họ cũng đã cao, đều là 65 tuổi. 

 

Khi họ nghe Thủy Lang hỏi như vậy, sắc mặt hiện ra sự mờ mịt. 

 

Trần Tiên Trụ: “Cán bộ Thủy, chúng tôi đều  đã già rồi, ở đâu cũng được hết.”

 

Dương Lan Hoa: “Cán bộ Thủy, cô thấy chúng tôi hợp với cái gì, thì cứ làm cái đó đi.” 

 

Thủy Lang nghĩ nghĩ, cô nhấc ghế lên ngồi xuống trước mặt đôi vợ chồng già ấy, Lâm Hậu Bân và Liễu Đức Hoa đứng đằng sau phụ trách ghi chép cũng đi theo lại đây.

 

“Bác Trần, dì Dương, nhà của hai người trùng hợp nằm sát bên tường ngoài của tiểu khu, ở tầng dưới cùng còn có một cái sân vườn, sớm về vài năm trước là đã không thể nuôi hoa hay dưỡng cỏ rồi, nhưng bây giờ thì khác, hai người có yêu thích gì trên phương diện này không?” 

 

Vừa nghe Thủy Lang nói như vậy, hai vợ chồng già ngẩn người, họ bắt đầu hồi tưởng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Thủy Lang không có quấy rầy hai người, mấy trăm cư dân ngồi ở hiện trường cũng không ai lên tiếng. 

 

Trần Tiên Trụ chậm rãi nói: “Thật ra, nếu để tôi nói ra ý tưởng thì từ nhỏ tôi đã lớn lên ở trong thôn, liếc mắt một cái thì chỉ toàn thấy cây là cây, buổi sáng mỗi ngày có rất nhiều chim hoang cứ kêu ríu rít bên tai, trước kia tôi còn cảm thấy ầm ĩ, bây giờ càng già thì càng nhớ về sự náo nhiệt năm ấy.” 

 

“Ngoại trừ chim chóc, thì còn có cỏ bám trên tường, ốc sên, con cá, con gà, con vịt, mắt nhìn chúng nó từ còn bé xíu rồi đến lớn, quá trình đó thật sự làm cho con người ta hoài niệm.”- Trong mắt Dương Lan Hoa hiện lên chút ảm đạm: “Trong thành phố làm gì có mấy hình ảnh như này, cán bộ Thủy, chúng tôi chỉ là nghe cô nói, mới nhớ tới mấy chuyện trước kia, giờ cũng đâu trở về được, cô xem như nghe cho vui là được.”

 

Thủy Lang cười, cô vẽ vẽ trên bản vẽ sơ đồ mặt bằng hộ gia đình: “Bác Trần và dì Dương à, hai người rất thích những thứ thuộc hệ sinh thái nguyên thủy có sức sống phải không?”

 

“Có sức sống sao?”- Trần Tiên Trụ lại ngẩn ra một lần nữa: “Đúng vậy, từ này mô tả đúng đó, chính là có sức sống, chúng tôi đã già rồi, muốn thấy cái gì náo nhiệt một tí, như cây nhỏ chim nhỏ, mấy con động vật nho nhỏ bừng bừng sức sống, trong thành phố không cho nuôi, nên cũng chỉ có thể tự nhớ lại.”

 

Thủy Lang phác họa lại sân vườn, ngòi bút của cô dừng lại trên phòng trong: “Hai người có yêu cầu gì đối với phòng khách không?”

 

Hai vợ chồng già cũng không biết phải nói sao: “Nhà ở có thể chứa đồ, ngủ và ăn cơm thôi là được rồi, nếu có phòng khách để làm những thứ này nữa thì thật tuyệt.”

 

“Vậy hai người có yêu cầu gì về ánh nắng không?” 

 

“Ánh sáng mặt trời ấy hả? Đúng rồi, có càng nhiều ánh sáng mặt trời càng tốt, chúng tôi sống ở tầng dưới cùng, dựa gần sông Tô Châu, cũng khá ẩm ướt, nên chúng tôi rất cần phơi nắng, cán bộ Thủy, cô cẩn thận thật đó, cô mà không nhắc thì chắc tôi quên luôn đấy.”

 

Thủy Lang cười đáp: “Được, nếu vậy thì tôi đi khảo sát hộ tiếp theo nhé.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com