Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 495



Thủy Lang lập tức nhíu mày lại: “Trộm cắp tài sản quốc gia? Sao tội nặng vậy, bây giờ Chiêm Hủ An sao rồi?”

 

“Tạm thời anh ta đã trốn mất, đồng đội của anh đã tìm người hỗ trợ, chuyện có nhiều điểm đáng ngờ, yêu cầu phải điều tra lại.” Đôi mắt của Chu Quang Hách lộ ra vẻ lo lắng: “Nhưng mà anh ấy còn mang nhiệm vụ trên người, không lâu sau là phải dẫn đoàn đi vào hải đảo huấn luyện, không ở quân khu được mấy ngày nữa, nếu không điều tra ra chứng cứ Chiêm Hủ An không có trộm cắp tài sản quốc gia, tội của Chiêm Hủ An sẽ càng nặng thêm, rất khó để điều anh ta trở về thành phồ.”

 

“Lão cáo già Trâu Hiền Thực này, lúc này đây tuyệt đối không thể để ông ta lợi dụng cúp Ngọc Lan được.” Thủy Lang gắp một cái bánh bao chiên lên, cô tiếp tục cắn: “Em phải đi một chuyến xem sao.” 

 

“Anh đi cùng em.” Chu Quang Hách đoán được Thủy Lang sẽ quyết định như vậy: “Công an ở Châu Nam có kinh nghiệm phong phú, người trong cục đã sớm muốn sắp xếp công an cục chúng ta qua trường học bên kia bồi dưỡng, đơn xin của anh đã được thông qua.” 

 

Thủy Lang sửng sốt: “Thật sao?” 

 

Chu Quang Hách gật đầu: “Thật.” 

 

Thủy Lang chậm rãi cười: “Vậy thì em đây sẽ càng không phải sợ bất cứ điều gì, em sẽ đem theo công việc lên xe lửa làm, Châu Nam phát triển rất nhanh, đổi một nơi khác nói không chừng sẽ có nhiều cảm hứng hơn.”

 

Chu Quang Hách chỉ vào tấm phiếu: “Vậy hôm nay còn đi mua TV và máy chụp ảnh không?” 

 

“Đi chứ, mua máy chụp vừa hay trên đường đi có thể chụp ảnh.” Thủy Lang dựa vào lưng ghế, trong đầu cô đã bắt đầu cân nhắc kế hoạch đi Châu Nam: “Còn mấy ngày nữa mới lên đường, em phải điều tra một số chuyện, không cần gấp.” 

 



 

Cửa hàng bán đồ điện có giá gỗ năm tầng, mỗi một tầng đều trưng bày đồ dùng điện tử mà rất nhiều gia đình mong ước như TV, radio, máy chụp ảnh, v.v… có mấy món đồ Thủy Lang cũng chưa nhận ra được là món gì.

 

TV ở đây 99% đều là TV trắng đen, hiệu Gấu Trúc, hiệu Sao Kim, hiệu Hồng Tinh Bài, hiệu Thủ Đô, hiệu Thượng Hải... TV màu cũng có, là TV màu nhập khẩu. 

 

“Ba đứa chọn một cái đi.” 

 

Đôi mắt của ba đứa nhỏ vốn đã dính chặt trên các loại TV với đủ kiểu dáng, khi nghe mợ nhỏ nói như vậy, đôi mắt liền sáng rực lên.

 

Tam Nha chỉ vào chiếc TV hiệu Sao Kim, rộng 14 inch, là một cái TV lớn và nặng, Đại Nha và Nhị Nha cùng nhau chỉ vào chiếc TV trắng đen nhỏ, hiệu Gấu Trúc, rộng 9 inch. 

 

“Hai cái này cũng gần gần bằng nhau.” Thủy Lang vừa nhìn vừa so sánh: “Giá cả như thế nào?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Người bán hàng: “TV hiệu Gấu Trúc, rộng 9 inch, giá 860, hiệu Sao Kim rộng 14 inch, giá 1180.”

 

Đồ tốt thì giá cao, hiện tại thì giá cả của mấy cái đồ điện này đều không hề thấp. 

 

Nhưng tới thập niên 80, mỗi một năm chúng đều sẽ giảm từ hai tới ba trăm. 

 

Nếu như vào những năm cuối giữa 80 mà mua TV trắng đen rộng 9 inch, chỉ cần trả nửa giá hiện tại là đã có thể mua được. 

 

Lúc này TV đen trắng đã phổ biến, Thủy Lang nhìn sang TV màu: “Đây là hiệu Nhật Lập à?” 

 

“Đúng vậy, cái này là TV màu, cũng là 14 inch, rất đắt, có tiền cũng khó mua được.” Người bán hàng nhìn nhìn bộ quần áo công an trên người Chu Quang Hách, lại nhìn bộ quần áo cán bộ trên người Thủy Lang và giày da nhỏ của ba đứa trẻ: “Giá bán 1970.”

 

“Oa!”

 

Ba đứa nhỏ há to miệng, hiện tại các bé đã hiểu khái niệm về tiền bạc, vốn tưởng rằng tiền tiết kiệm của mình đã đủ nhiều, nếu như lấy toàn bộ ra, nháy mắt là có thể biến thành nhà giàu số một toàn trường luôn đó!

 

Cho dù là ba món đồ đắt tiền* trong lời đồn, mỗi người bọn họ đều có thể mua nổi một cái.

 

*Máy may, xe đạp với đồng hồ.

 

Không ngờ là ở bên ngoài kia vẫn còn có món đồ đắt đến thái quá như vậy, vượt xa toàn bộ số tiền tiết kiệm của bọn họ rất rất nhiều lần. 

 

Nhị Nha đã chịu kích thích lớn nhất, cô bé nhìn chằm chằm vào cái TV màu hiệu Nhật Lập, rộng 14 inch mà mợ nhỏ để ý, ý chí học tập của cô bé lại càng lúc càng tăng lên. 

 

“Thủy Lang, không cần phải mua cái này.” Chu Hủy lắc đầu: “Cái này thật sự là quá đắt.” 

 

Trong hẻm Ngô Đồng có thể tìm được vài cái TV đen trắng, còn TV màu đắt tiền thế này thì không có cái nào, thật sự là vượt quá phạm vi bình thường của một gia đình.

 

Chu Quang Hách đi đến bên cạnh Thủy Lang: “Em muốn mua cái nào?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com