Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 502



“Nghe nói bụng rỗng không thể uống sữa bò, em uống chút nước đường đỏ trước đi, còn đây là bánh quy lúa mạch.” Chu Quang Hách nhẹ nhàng đặt hai cái cái ly lên đầu giường của Thủy Lang, anh cũng mở túi giấy ra. 

 

Thủy Lang nhìn thấy ngoại trừ bánh quy, còn có táo đỏ, long nhãn, hạch đào, bánh hạch đào mè đen, cô uống một nước đường đỏ nóng hổi, ấm tới tận sâu trong tâm khảm: “Anh mua nhiều thế.”

 

Hơi quá nhiều là đằng khác. 

 

“Không nhiều lắm.” Chu Quang Hách cầm một khối bánh quy nhúng sữa bò, đưa tới bên miệng Thủy Lang: “Anh rửa tay rồi.”

 

Thủy Lang cười há mồm cắn một nửa, bánh quy bị sữa bò nhúng đã mềm tan, hương vị lúa mạch kết hợp với sữa, vào miệng là tan, cô gật đầu: “Ngon Lắm.”

 

Chu Quang Hách nhúng nửa miếng bánh còn lại vào sữa bò, lại lần nữa đưa đến bên miệng Thủy Lang, thấy cô đã ăn xong, anh bắt đầu lột long nhãn: “Em ăn đỡ mấy món này lót dạ đi, con gà ác anh mua đã giao lại cho bà ngoại, nhờ bà ấy hầm giúp, bỏ thêm chút táo đỏ và kỷ tử, để tối cho em uống.” 

 

“Còn nữa hả?”

 

Thủy Lang vô cùng kinh ngạc, càng cười vui vẻ hơn, sắc mặt chậm rãi đỏ ửng lên, màu môi cũng đã trở nên hồng hào khỏe mạnh: “Ăn xong mấy cái này, em muốn đi tìm Giản Di một chuyến, anh đi với em đi.”

 

“Vậy em ăn nhiều một chút.”

 

Chu Quang Hách đưa nhãn đã lột hết vỏ cho cô ăn xong, duỗi tay nhận hạt cô phun ra, trong tay anh cũng không lót giấy vệ sinh, Thủy Lang có hơi ngượng ngùng, còn không kịp nói chuyện, táo đỏ, hạch đào, bánh hạch đào mè đen, bánh quy nhúng sữa bò đã chờ để chạy vào bụng.

 

Thủy Lang ăn ăn, cười: “Em mà ăn tiếp mấy thứ đồ bổ anh chuẩn bị nữa thì sẽ chảy m.á.u mũi mất.”

 

Chu Quang Hách theo bản năng nhìn về phía chóp mũi nhỏ xinh của cô, không nhịn được mà cười theo. 

 

...

Giản Di từ sau ngày ở tiệm chụp hình đã trở về nhà bố mẹ ruột ở, cũng đã báo số điện thoại và địa chỉ choThủy Lang. 

 

“Sao cô không gọi điện thoại, tự mình chạy tới làm gì?” 

 

“Chúng tôi đều là viên chức nhỏ, người thường dân, trong nhà đâu có điện thoại.” 

 

Giản Di: “Ồ, xin lỗi.” 

 

Thủy Lang cười cười: “Cô với Trâu Luật sao rồi? Anh ta có tới tìm cô làm hòa chưa?” 

 

“Tới rồi, tới bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi.” Sắc mặt của Giản Di rất phức tạp, ánh mắt lại rất kiên định: “Tôi không thể lại làm con ngu ngoan ngoãn trong mắt nhà bọn họ nữa, sau khi bố mẹ tôi biết đều rất tức giận, tuy rằng họ không chủ động khuyên tôi ly hôn nhưng nếu tôi đòi ly hôn thì chắc chắn bọn họ sẽ không phản đối, họ chỉ lo là cuộc sống sau ly hôn của tôi sẽ không được tốt.” 

 

“Chuyện này bình thường mà.” Thủy Lang nói: “Chúng ta nói ngắn gọn, nếu cô tính toán muốn ly hôn thì nói với bên kia trong khoảng thời gian này, giúp tôi bám trụ người nhà họ Trâu, tốt nhất có thể làm ầm ĩ càng lớn càng tốt, để bọn họ không rảnh phân tâm đi quản mấy chuyện khác.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Giản Di kinh ngạc: “Thế mấy ngày sắp tới cô định làm gì?” 

 

Thủy Lang nói thẳng: “Tôi muốn đi tới nơi khác một chuyến, không muốn rút dây động rừng.”

 

Nghe cô nói thẳng như vậy, không có bất luận sự không tin tưởng hay phòng bị nào, Giản Di cười: “Được, cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi nói với họ ngay, những gì bọn họ đã lấy từ nhà tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, phải lấy lại tất cả, còn phải bắt nhà bọn họ bồi thường!”

 

Thủy Lang cười: “Có niềm tin là được rồi, bên này đều giao cho cô nhé.”

 

Giản Di tò mò hỏi: “Cô đi chuyến này làm gì thế?” 

 

Thủy Lang: “Rút củi dưới đáy nồi.”

 

“Là đi đâu? Chẳng lẽ là quê quán nhà họ Trâu à?” Giản Di lắc đầu: “Bố chồng... bố của Trâu Luật không nhận người thân người từ quê quán ông ta, nhiều năm như vậy, mấy người ở quê ông ta cũng không tìm ông ta nhận thân, ngược lại là phó cục trưởng Hồ Chấn của cục quản lý bất động sản, là do một tay ông ta đề bạt lên, quan hệ rất thân thiết.”

 

“Hồ Chấn á?” Thủy Lang hơi hơi nhíu mày: “Không phải là cục trưởng Quách sao?” 

 

“Không phải, người ngoài đều tưởng là cục trưởng Quách nhưng sự thật không phải vậy.” Giản Di chắc chắn nói: “Hồ Chấn mới là người Trâu Hiền Thực chân chính tín nhiệm, nghe nói năm đó ông ta cũng chỉ là một đốc công bình thường thôi, nhưng nhờ có Trâu Hiền Thực, mới có thể đi một đường lên vị trí phó cục trưởng này, chẳng những người thân mà họ hàng ở dưới quê ông ta cũng thơm lây, có điều, nếu tôi không phải vợ của Trâu Luật thì chắc cũng sẽ không biết chuyện này.”

 

Thủy Lang im lặng một lát: “Tôi hiểu rõ rồi, đi trước nhé.”

 

“Đi thong thả, có việc gì thì nhớ liên hệ ngay.”

 

-

 

Sau khi Thủy Lang đã chuẩn bị sẵn sàng công tác, lời lẽ nghiêm túc muốn đi xem kiến trúc ở nơi khác, yêu cầu tự mình đi tìm tư liệu về cải cách ở một nơi khác, dưới sự hoài nghi của cục trưởng Chu, cô liên tục năn nỉ ỉ ôi, chạy đưa thư giới thiệu. 

 

Lại tiếp tục năn nỉ ỉ ôi, ngủ trên giường nằm chỉ có đơn vị mới có thể mua được.

 

Nhưng mà là do cô bỏ tiền trả. 

 

Chu Quang Hách ngủ ở giường dưới, Thủy Lang ngủ ở giường trên, đối diện trên dưới cũng đều là các cán bộ rất có tố chất, dọc theo đường đi mười mấy giờ không có người quấy rầy.

 

Có chuyện gì, khát, đói bụng, đều có Chu Quang Hách chuẩn bị, cô không hề bị quấy rầy công việc, ngược lại còn rất tập trung chuyên chú. 

 

Vào một buổi tối, đi hết nửa buổi sáng, rốt cuộc họ cũng đã tới Châu thị, còn phải đổi xe khác đi đến nhà máy công nghiệp quân sự ở Châu Nam. 

 

Vừa ra khỏi ga tàu hỏa, một người đàn ông có ngũ quan lạnh lùng rắn ròi, trên người mặc quân trang, cơ n.g.ự.c và cơ đùi nhiều thịt rất có lực, rất dễ nhìn thấy trong đám đông giống như Chu Quang Hách nhưng khí chất trên người lại làm cho người không nhịn được phải né xa ba thước, người đó bước xuống từ xe quân đội đón khách. 

 

Thủy Lang nghe được Chu Quang Hách kêu lên: “Lão Cố, bên này! Cố Trường Dật!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com