"Hay là đi gặp Trữ Húc trước xem sao?" Chu Quang Hách lấy bình nước của mình, vừa đun nóng trước khi xuống tàu, đưa cho Thủy Lang: "Hay là đi gặp Chiêm Huỷ An, hay là em đã có kế hoạch khác rồi?"
"Với khuôn mặt này, nếu cứ thế mà đi gặp Trữ Húc, rất có thể sẽ làm bứt dây động rừng.”
Thủy Lang lại lấy tài liệu ra xem: "Công xã Nam Sách, thôn Nam Sách, nơi này hình như không liên quan gì đến Trữ Húc, ông ta là người Thượng Hải, cha mẹ cũng đều là người Thượng Hải gốc.”
"Vợ ông ta?" Chu Quang Hách cầm tài liệu xem, mắt dừng lại: "Đã mất rồi, ông ta có tái hôn không?"
"Không.”
Nghỉ ngơi một lát, Thủy Lang đã đỡ mệt rồi: "Chiều nay đi thẳng đến Công xã Nam Sách, Chiêm Huỷ An bị đày đi nhiều năm như vậy, nếu có sở thích ăn cắp thì không thể không có tiền án, bây giờ mới xuất hiện, theo trực giác của em, anh ta lấy từ trong kho không chỉ là sợi bông."
"Vậy xuống ăn cơm trước đã."
Chu Quang Hách cầm lấy áo khoác của Thủy Lang: "Ăn xong chúng ta đi luôn."
"Thời tiết ở đây rất nóng, trên đường đi đã thấy có người mặc áo ngắn tay rồi." Thủy Lang mặc luôn chiếc áo sơ mi trắng đứng lên: "Bao giờ thì anh đi trình báo với công an ở đây?"
"Sáng mai."
Vừa đến căng tin tầng hai, đã thấy Cố Trường Dật đang nói chuyện với một chiến sĩ mặc quân phục, trên bàn đã bày đầy thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Đến rồi à." Cố Trường Dật chào họ ngồi xuống: "Châu Nam còn gần biển hơn Châu Thị, lần này hai người đến hơi sớm, chưa đến thời điểm ăn hải sản ngon nhất, cứ xào vội vài món, lót dạ trước đã."
Thủy Lang nhìn bàn bày đầy thức ăn, ốc hương, ốc mỡ đã bày ba bốn đĩa, cua biển to bằng bát ăn cơm bày rất nhiều con, cá biển, tôm biển, đủ các loại cũng bày rất nhiều đĩa, phục vụ còn không ngừng mang thức ăn lên, cháo hải sản, bánh rau, gà luộc, bỏng ngô rắc đầy đường trắng: "Nhiều món thế này, ở Thượng Hải chúng tôi đi ăn nhà hàng cũng không ăn được những món như thế này.”
"Vất vả rồi.” Chu Quang Hách vỗ mạnh vai Cố Trường Dật, ngồi xuống cạnh Thủy Lang.
Cố Trường Dật lấy một chai rượu Mao Đài, đặt trước mặt Chu Quang Hách: "Uống không?"
"Xin lỗi, anh ấy uống thì tôi cũng không uống được, chiều còn phải lái xe về." Cố Trường Dật vỗ vai chiến sĩ nhỏ bên cạnh: "Có chuyện gì thì mấy ngày nay cứ tìm Tiểu Ngô, anh ấy rất quen Châu Nam, nhiệm vụ của quân khu rất gấp, thực sự rất khó để có thể dành thêm thời gian ở lại đây giúp anh."
Chu Quang Hách rót một ly rượu trắng, chạm cốc với tách trà của Cố Trường Dật, ngửa cổ uống cạn.
Lời cảm ơn đều đã gửi gắm trong rượu.
Thủy Lang gắp một miếng cần tây xào lòng bò, bỏ vào đĩa của anh.
Cố Trường Dật cười: "Nhắc đến chuyện này, tôi vẫn muốn nhắc lại với anh một lần nữa, tôi thấy em dâu rất thích hải sản, anh lên chức thì có thể xây hẳn một ngôi nhà riêng ven biển trên đảo, còn có hải sản ăn không hết, tất nhiên đó không phải là trọng điểm. Mà thời tiết là ở đây nóng như vậy, vấn đề ở tai anh ở Bắc Cương sẽ không có vấn đề gì ở đây, lần này kế hoạch của căn cứ 107, có anh tham gia thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều, một khi thành công, sẽ là sự đột phá mang tính cải cách, thực sự không cân nhắc lại sao?"
Chu Quang Hách: "Kế hoạch đặc biệt, mỗi chiến sĩ đặc biệt đều là mũi nhọn, tinh hoa trong số tinh hoa, những việc mà chiến sĩ bình thường không làm được thì tương lai đều phải giao cho chiến sĩ đặc biệt làm, không thể có một chút khuyết điểm nào, tôi không phù hợp."