Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 512



"Tạ Lão Nhị, em thấy là đầu óc anh bị chó gặm rồi!" Tạ Lão Tam lập tức nhận ra sự chột dạ và hoảng sợ của Tạ Lão Nhị, mặc dù vừa nãy ông ta cũng tin: "Em đã nói rồi, đây là em gái em! Anh ở đây bô la bô lô cái gì! Còn muốn trói người, mù mắt chó rồi, anh thử trói xem!"

 

"Em gái, em gái!"

 

Tạ Lão Đại vội vàng chạy đến trước mặt Thủy Lang, khom lưng, nhẹ giọng dỗ dành: "Em gái đừng giận, đừng giận nhé, cái thằng Tạ Lão Nhị này, nó nói năng lung tung, cả ngày nghi thần nghi quỷ, không phải nhắm riêng vào em đâu, càng không phải chống đối, thực sự không phải!"

 

Thủy Lang khinh thường: "Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?"

 

"Không không không!"

 

"Bốp! Bốp!"

 

Tạ Lão Đại đang giải thích ở bên này, Tạ Lão Tam đã đi tới, tát Tạ Lão Nhị hai cái!

 

Tát đến mức mặt Tạ Lão Nhị lập tức sưng lên, cổ suýt nữa thì gãy!

 

"Em gái, anh ba dạy dỗ anh ta thay em nhé!" Tạ Lão Tam đi đến trước mặt Thủy Lang nhận công: "Đại diện thôn trưởng, anh đừng che chở cho anh ta nữa, em gái, nói thật với em, thằng này gần đây đúng là có chút tham vọng, anh không biết anh ta có không phục quyết định của chú nhỏ hay không, nhưng chắc chắn anh ta không phục việc mình không được làm thôn trưởng, muốn quản lý những ngành nghề phụ này trong thôn."

 

“Anh không có!"

 

Mặt Tạ Lão Nhị sưng lên, nhưng vẫn không quên kịp thời biện hộ cho mình: "Anh chưa bao giờ không phục chú nhỏ! HTX của chúng ta, thôn của chúng ta, những ngành nghề này đều do chú nhỏ gây dựng nên, sao anh có thể không phục chú ấy được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Vậy thì anh không phục tôi." Thủy Lang hừ lạnh một tiếng: "Tộc họ vốn coi trọng con trai hơn con gái, các ngươi không ưa tôi, tôi cũng không ưa các ngươi làm việc không đến nơi đến chốn, một đám phế vật, có gan thì cứ đến thử xem!"

 

"Không có không có, chúng ta không có không ưa em." Tạ Lão Đại giơ tay thề: "Chúng ta càng không có gan động thủ với em, thật đấy!"

 

"Được rồi, mắt tôi không mù." Thủy Lang nhìn Chiêm Huỷ An: "Những ai không phục thì đứng ra, trong thôn có rất nhiều, xem xem đến cuối cùng, là tôi nói được tính hay các ngươi nói thì tính!”

 

"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"

 

Tạ Lão Nhị đột nhiên tát vào mặt mình hai cái: "Em gái, là lỗi của anh, anh chính là giống như em vừa nói đấy, thông minh quá mức, nghi ngờ quá nặng, thực ra vừa nãy anh căn bản không gọi điện được cho chú nhỏ, anh chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn, nên mới đến dọa em, tuyệt đối không có ý không phục em!"

 

Thủy Lang liếc ông ta một cái: "Đồ bỏ đi!"

 

"Đúng đúng đúng, em mắng đúng!" Tạ Lão Nhị tiến lại gần hai bước: "Nhưng em gái, em đổi một góc độ mà nghĩ đi, sự cảnh giác của anh cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, xưởng sản xuất bên hợp tác xã cung ứng tiêu thụ người ra kẻ vào, nhiều hàng hóa như vậy đều chất đống trong thôn, anh chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn thôi, tuần trước mới xảy ra một vụ tai nạn, anh càng phải cảnh giác hơn."

 

Thủy Lang không thèm để ý đến ông ta nữa, quay người đi đến trước mặt Chiêm Huỷ An, từ từ thở ra một hơi căng thẳng: "Cơm đã ăn xong, có sức rồi, muốn ngày nào cũng được ăn rau xanh, thịt, cơm trắng, thì nên có chút nhãn lực, phối hợp một chút."

 

"Đúng!" Tạ Lão Tam phụ họa: "Không muốn sống khổ thì mau mau phối hợp!"

 

"Trữ Thần, ông nằm mơ đi!" Chiêm Huỷ An nhìn Thủy Lang bằng ánh mắt phẫn nộ: "Năm đó, ba cô làm chứng gian, khiến chúng ta phải chịu mười năm đau khổ, tôi tuyệt đối không thể hợp tác với các ngươi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com