Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 535



Thủy Lang và Chu Quang Hách đều ngẩn ra một giây trước phản ứng đột ngột của ông ta, sau đó vội vàng chạy đến khống chế người.

 

"Ông kích động cái gì vậy."

 

Thực ra trong lòng Thủy Lang cũng rất hỗn loạn, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Tôi đã điều tra rõ ràng, Tôn Trừng không hề liên quan đến Trâu Hiền Thực, bà ấy cũng thực sự căm ghét Trâu Hiền Thực."

 

Trữ Húc nghe xong không những không khá hơn chút nào, ngược lại còn căng thẳng hơn: “Không, không phải, không phải như vậy, nguy hiểm! Bà ta nguy hiểm!!"

 

"Ông bình tĩnh lại trước đã." Chu Quang Hách và bác sĩ ấn ông ta trở lại giường bệnh và dọn dẹp đống lộn xộn: “Cho dù có nguy hiểm thì bây giờ ông cũng phải mất hai ngày mới đến được đó, bình tĩnh lại, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc sẽ nhanh hơn."

 

Trữ Húc hít thở không thông nữa, môi lại chuyển sang màu tím đen, vội vàng hít thở oxy, hai tay nắm chặt lấy thành giường, tạm thời không cho bác sĩ cứu chữa, nhìn về phía Thủy Lang, gắng gượng thốt ra mấy chữ: “Tôi... là tôi..."

 

Thủy Lang cau mày, không hiểu câu nói này lắm, nhưng đã không kịp hỏi nữa, vừa nãy bác sĩ đã nói rằng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, người này vừa kích động như vậy, hơi thở cũng không đều nên lại đẩy đi cấp cứu lần nữa.

 

"Không đi theo sao?"

 

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang đứng nguyên tại chỗ.

 

Thủy Lang quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc: “Không hỏi rõ ràng cũng không đưa ra phản hồi, ông ta nóng lòng muốn biết nên mong muốn sống sót hẳn là sẽ rất mạnh mẽ."

 

Chu Quang Hách hiểu ra, nhìn thấy cô đang suy nghĩ nên không lên tiếng làm phiền.

 

"Đi thôi, về ngủ trước đã."

 

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Thủy Lang đi qua thăm Chiêm Hủ An, bảo anh ta ở lại bệnh viện bổ sung chất dinh dưỡng và từ từ tĩnh dưỡng, rồi trở về nhà khách mà không hỏi gì cả.

 

Cuối cùng Chu Quang Hách cũng được lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Còn không lo ngủ đi?" Thủy Lang dựa vào đầu giường, nhìn người bên cạnh đang mở mắt, không nhịn được cười hỏi: "Sao thế? Lâu lắm rồi không ngủ chung giường nên không quen à? Hay là tôi đi?"

 

"Không phải!" Chu Quang Hách trả lời vừa vội vừa nhanh, vô thức đưa tay nắm lấy tay cô, định buông ra nhưng rồi lại không buông: “Em cũng ngủ một lát đi?"

 

Thủy Lang nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan vào nhau, ngáp một cái rồi từ từ chui vào trong chăn, trong quá trình đó tay sẽ tách ra một cách tự nhiên, nhưng vừa mới tách ra thì cô đã thuận tay nắm lấy lòng bàn tay anh và nằm thẳng trên gối: “Đầu óc tôi cần nghỉ ngơi một chút, tỉnh dậy rồi nghĩ tiếp."

 

Chu Quang Hách nhìn những ngón tay thon dài mịn màng trong lòng bàn tay, những ngón tay màu hồng nhạt khỏe mạnh, vừa vặn áp sát vào vết chai s.ú.n.g ở ngón cái của anh, một bên vô cùng thô ráp, còn một bên lại vô cùng tinh tế: “Kem dưỡng da này hữu dụng lắm à?"

 

"Cái gì?" Thủy Lang nhắm mắt nói, giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ.

 

"Không có gì, em ngủ đi."

 

Chu Quang Hách nắm c.h.ặ.t t.a.y không dám động đậy, cũng không nỡ nhắm mắt.

 

Cho đến khi cơn mệt mỏi ập đến, tự nhiên chìm vào giấc ngủ.

 

-

 

"Trữ Húc vừa tỉnh dậy đã đòi gặp cô, hai người qua đây nhanh đi?"

 

Tổ trưởng tổ chuyên án Cung Lãng gọi điện đến nhà khách.

 

Thủy Lang tùy ý gật đầu với Chu Quang Hách đang cầm điện thoại, đi ra trước.

 

Chu Quang Hách đi theo sau, phát hiện cô không đi về phía bệnh viện mà đi về phía nhà ăn của nhà máy quân công: “Không đến đó à?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com