Giọng nói mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh, khiến trái tim Thủy Lang như tan chảy, ôm chặt lấy cô bé thơm hai cái: “Các cháu đã ăn cơm chưa? Mấy ngày nay đều tự đi ăn ở tiệm à?"
"Không." Uông Tú lại nói: “Cô tưởng nhiều người chạy đến đây xem tivi như vậy, đều là xem không không à? Ngày nào cũng có người mang đồ ăn vặt đến cho các cháu."
"Lần này, ngoài bà ngoại cô ra." Mẹ của chúa tể nhỏ chỉ lên lầu: “Vợ chồng Phục Hưng cũng đặc biệt nấu bánh trôi và hoành thánh, mang đến cho ba đứa nhóc."
Thủy Lang hơi mỉm cười: “Bọn họ vẫn còn tiền à?"
Uông Tú thì thầm: "Nghe nói Kim Xảo Chi cãi nhau với nhà mẹ đẻ một trận, lấy được ít tiền mang về."
"Em trai và em dâu về rồi à?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, từ cầu thang cửa sau vọng lại giọng của Kim Xảo Chi: “Chưa ăn cơm à? Đúng lúc nghỉ ngơi chút đi, đừng nấu nữa, tôi đang hầm canh gà ở bếp sau, cho thêm chút mì sợi và nhổ ít rau xanh trong sân rửa sạch là có thể ăn được ngay."
Thủy Lang và Chu Quang Hách nhìn nhau, hai người đều nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của đối phương.
"Mặt trời mọc đằng Tây à?" Thủy Lang nhìn thẳng vào đối phương: “Chị định hạ độc tôi hả?"
Kim Xảo Chi khựng lại, vẻ mặt kinh sợ: “Em dâu, em nói gì vậy! Tất nhiên là không rồi! Sao chị có gan đó được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Mỗi người tự sống tốt cuộc sống của mình là được." Thủy Lang vẫy tay: “Đừng cố ép xích lại gần nhau."
"Không phải thế." Vẻ mặt Kim Xảo Chi lo lắng: “Lần này chị nghiêm túc đấy, chị đã biết ai mới thực sự coi chị là người nhà, ai lại coi chị như đứa ngốc."
Thủy Lang nhận lấy cốc nước Đại Nha đưa, có chút tò mò ngồi sang một bên, nhìn chị cả và không đuổi người đi nữa.
Chu Quang Hách hiểu ý Thủy Lang, anh chủ động hỏi: "Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng coi như chị đã được sáng mắt." Kim Xảo Chi ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe, không giống như chỉ mới khóc một hai ngày: “Chị vẫn luôn tưởng rằng từ nhỏ đến lớn, người nhà là thương chị nhất, nói thật, trước kia chị rất hận các em đã lấy hết tiền của bọn chị, còn tính toán cả lương ba năm tới của bọn chị, nhưng bây giờ, em dâu à, chị thực sự cảm ơn em."
Thủy Lang: "Vào vấn đề chính đi."
"Vấn đề chính à, chuyện chính là về nhà hai tháng nay, chị mới biết mình có địa vị như thế nào trong nhà, bây giờ nghĩ lại, đâu phải vì được gia đình bảo vệ nên chị mới không phải xuống nông thôn, rõ ràng là vì chị lấy anh cả, tiếp quản công việc của mẹ nên mới không phải xuống nông thôn, chuyện yêu đương là do bọn chọ tự tới với nhau, không liên quan gì đến gia đình cả!"
Kim Xảo Chi không chấp nhận được việc mình không phải là đứa con gái được bố mẹ cưng chiều nhất, không những không được cưng chiều nhất, mà còn là đứa không được yêu thương nhất: “Bao nhiêu năm nay, đầu óc chị hoàn toàn mu muội, đã bị họ tẩy não hoàn toàn, sự thật là họ thiên vị, vốn dĩ cũng không đến lượt chị xuống nông thôn, nhưng vì họ không nỡ để chị cả đi nên mới sắp xếp cho chị xuống nông thôn, trùng hợp không phải chị kết hôn đúng lúc nên họ chưa kịp nói ra, nếu không thì giờ này chị đã phải chịu khổ ở nông thôn mười năm rồi, biết đâu còn thảm hơn cả chị cả, chẳng nhận được gì cả!"
"Ngay cả bây giờ chị cũng chẳng nhận được bất cứ thứ gì từ họ! Ngược lại còn bị họ tẩy não, nộp một nửa lương cho bọn họ! Họ đều lấy hết để cho chị cả!"