Hai người ngồi trên bậc thềm cuối quảng trường chơi cờ. Niệm Thanh nhỏ bé, một bậc thềm là đủ cho cô bé, thậm chí có thể cuộn mình quỳ trên chiếc bồ đoàn mà Tô Khanh Dung mang đến để chơi.
Tô Khanh Dung thì ngồi xếp bằng, lưng che khuất ánh mặt trời, đủ để bao bọc cả cô bé và bàn cờ trong bóng của mình.
Trên bàn cờ, chiến cuộc căng thẳng. Tiểu Niệm Thanh cầm quân cờ, nghiêm túc nhìn tới nhìn lui, tìm kiếm sơ hở của Tô Khanh Dung. Tô Khanh Dung thấy ánh mắt cô bé lướt qua lướt lại hai hàng bốn quân trắng đã liền nhau của mình, mà lại không hề phát hiện. Cuối cùng, cô bé lại cẩn thận lựa chọn đặt lên trên ba quân cờ đen của mình.
Tô Khanh Dung cầm lấy quân cờ, lượn một vòng trên ba quân cờ đen nhỏ của cô bé. Cô bé không giấu được tâm sự, cô bé hít vào một hơi khí lạnh, mãi cho đến khi Tô Khanh Dung đặt quân cờ ở một chỗ khác, cô bé mới thả lỏng, sau đó nhanh chóng đặt thêm một quân cờ nữa lên trên.
Đợi đến khi năm quân cờ đen xếp thành một hàng, cô bé vui mừng reo lên: “Em thắng rồi!”
“Em giỏi lắm.” Tô Khanh Dung tán thành.
Sau đó ván thứ hai, hắn đã thắng lại cô bé.
Nhìn khuôn mặt cô bé xịu xuống như cái bánh bao, tha thiết yêu cầu chơi lại, Tô Khanh Dung dường như dần dần tìm thấy một niềm vui mới.
Hắn chơi cờ không phải để chơi cờ, mà là để trêu chọc cảm xúc của cô bé, nhìn cô bé lúc thì vui vẻ, lúc thì căng thẳng, lúc lại không vui đòi chơi lại một ván, là một trải nghiệm rất thú vị.
Hai người chơi rất lâu, Niệm Thanh dù sao vẫn còn nhỏ, về sau dần dần không còn đủ tinh lực để tập trung.
Thấy bộ dạng của cô bé, Tô Khanh Dung đúng lúc nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
Cô bé gật đầu, cô bé mong đợi hỏi: “Ngày mai chúng ta còn chơi cùng nhau không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tề Yếm Thù tuy mỗi ngày đều nấu cơm cho cô bé, cũng sẽ đọc sách cho cô bé, nhưng Tề Yếm Thù quá lười, không có hứng thú chơi cùng cô bé, có một cảm giác của người lớn đang đối phó cho qua chuyện.
Tô Khanh Dung thì không giống vậy, hắn luôn rất kiên nhẫn.
Nghe câu hỏi của cô bé, Tô Khanh Dung sững sờ, hắn thấp giọng nói: “Không biết, phải xem ý của sư tôn.”
Hắn nghĩ, hôm nay đã chơi cờ rồi, ngày mai có thể chơi cái gì đây?
Cuộc đời hắn thật cằn cỗi, thật sự không có chuyện gì thú vị. Nếu cứ chơi như vậy mãi, chỉ e chẳng mấy ngày, cô bé sẽ chán ghét thôi.
Niệm Thanh kéo tay áo hắn vào trong điện. Vừa vào đến nơi, cô bé liền kiêu ngạo tuyên bố: “Hôm nay con chơi cờ caro, thắng được nhiều ván lắm đó!”
“Thật sao.” Tề Yếm Thù buông sách xuống: "Niệm Thanh thông minh thật.”
“Ngày mai con còn có thể chơi cùng huynh ấy không ạ?” Cô bé mong đợi hỏi.
Tề Yếm Thù đương nhiên đồng ý. Hắn thật sự không có kiên nhẫn chơi đồ chơi với trẻ con, không ngờ Tô Khanh Dung lại giỏi việc này như vậy.
Hắn đã nói rồi mà, hai người họ tuổi tác tương đương, sẽ chơi hợp với nhau thôi.
Sau bữa cơm tối, Niệm Thanh lại nổi hứng, lôi kéo Tề Yếm Thù chơi cờ với mình.
Ba thứ không thể thiếu của tu sĩ: uống rượu, uống trà, và chơi cờ. Tề Yếm Thù tuy không có hứng thú gì với việc chơi cờ, nhưng hắn lật tìm một hồi, cũng thật sự tìm được một bộ bàn cờ.
Thế nhưng, cảm giác chơi cờ với Tề Yếm Thù hoàn toàn khác với lúc chơi cùng Tô Khanh Dung.