Bàn tay nhỏ của cô bé bất lực gảy gảy cổ áo Tề Yếm Thù, sau đó ngẩng đầu, ngây thơ nói: “Hôm nay không cởi ra ạ?”
Tề Yếm Thù chống một bên má, thờ ơ nói: “Không phải nói không chấp nhặt giống ta sao?”
Thấy cảnh tượng này, hệ thống rất là bất lực.
Sao trước đây nó không phát hiện ra Tề Yếm Thù lại ấu trĩ như vậy, lại đi cãi nhau với một đứa trẻ ba tuổi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thôi, từ lúc Tề Yếm Thù thật sự bằng lòng để cô bé áp vào người, nó đã cảm thấy mình không hiểu nổi phản diện, cũng không hiểu nổi thế giới này nữa.
Mắc gì đến nó đâu, nó phát hiện ra, mấy tên phản diện này bề ngoài thì hung thần ác sát, nhưng thực tế lại rất thích trêu chọc Thanh Thanh.
Thương Lang Tông vốn đáng sợ vô cùng trong mắt hệ thống, phong cách dường như đã dần dần đi chệch hướng.
Bên này, Niệm Thanh chớp chớp mắt, cái đầu nhỏ của cô bé nghĩ ngợi, cô bé cảm thấy Tạ Quân Từ nói đúng, sư hổ không có bạn bè, cái gì cũng không hiểu, cô bé phải nhường nhịn hắn.
Niệm Thanh rộng lượng tha thứ cho hắn, cô bé làm nũng nói: “Sư hổ…”
Tề Yếm Thù hừ nhẹ một tiếng.
Hắn hỏi: “Thích ta hay là thích Tạ Quân Từ?”
“Tạ Quân Từ ạ.” Cô bé trả lời rất dứt khoát. Cô bé rất nhanh lại nói: “Cũng thích sư hổ nữa, sư hổ nấu ăn ngon, tâm địa thiện lương, còn ôm Thanh Thanh ngủ.”
Hiểu rồi. Cho dù Tạ Quân Từ không làm gì cả, vật nhỏ này vẫn thích nhất là hắn.
Còn hắn làm cả đống chuyện như vậy, mới được một chữ "cũng".
Tề Yếm Thù cũng không đến nỗi đi ghen với đồ đệ của mình, hắn đưa tay véo véo má cô bé, khác với trước đây, lần này má cô bé đã có da có thịt, cuối cùng hắn cũng có thể véo lên được một chút.
Hắn hừ nhẹ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Quân Từ vẫn là đồ vô dụng, nuôi hơn một tháng mà con nhóc gầy như con khỉ, hắn mới nuôi mấy ngày, đã thành công nuôi cho nó béo lên rất nhiều.
Quả nhiên vẫn là hắn tài giỏi nhất.
Nghĩ đến đây, Tề Yếm Thù không khỏi thầm tính toán một vài chuyện.
Niệm Thanh thấy hắn không nói, cô bé hỏi: “Ngủ chưa ạ?”
Tề Yếm Thù gật đầu, hắn thổi tắt nến.
Thấy hắn vẫn không có ý định cởi áo nới đai lưng, Niệm Thanh lí nha lí nhí hừ một tiếng, sau đó ấm ức ôm lấy cổ hắn.
Tề Yếm Thù khẽ cười, hắn tuy thích chọc cho cô bé khóc, nhưng cũng không đến mức để cô bé mang bộ mặt bánh bao đáng thương đi ngủ.
Ngón tay hắn câu lấy cổ áo, kéo lỏng xuống, sau đó dịu giọng nói: “Được rồi, ngủ đi.”
Cô bé lúc này mới vui vẻ, cô bé dịch xuống dưới, bò vào một tư thế thoải mái.
Tề Yếm Thù tưởng cô bé sắp ngủ, lại nghe thấy cô bé lẩm bẩm: “Sư hổ là người tốt nhất thiên hạ!”
Sau đó mới dần dần ngủ thiếp đi.
Đứa trẻ này, vừa mới nói thích nhất là Tạ Quân Từ, bây giờ lại nói hắn là người tốt nhất, đúng là biết cách khéo dỗ dành.
Tề Yếm Thù trong đầu thì ghét bỏ cô bé quá sến súa, nhưng tâm trạng lại không giấu được mà ngày càng tốt lên.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khanh Dung đúng hẹn tới, vừa hay đến chính điện sau khi Niệm Thanh ăn xong bữa sáng.
“Sư tôn.” Hắn hành lễ nói.
Tô Khanh Dung vẫn có chút lảng tránh đối mặt với cô bé.
Hôm qua lúc chơi cờ với cô bé, hắn đã cảm nhận được sự bình yên đã lâu không có. Nhưng sau khi trở về sườn núi của mình, điều này lại trở thành một nút thắt mới trong nỗi thống khổ của hắn, làm hắn tối qua đều không nghỉ ngơi tốt.