Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 609



Cô bé ngẩng đầu, chóp mũi đều đã khóc đỏ hoe, nhìn thấy Ngu Tùng Trạch cũng mặt mày đẫm nước mắt, cô bé thều thào: "Ca ca xấu hổ ghê."

Ngu Tùng Trạch nín khóc mỉm cười, hắn đưa tay xoa tóc Thanh Thanh, lúc này mới có sức để ngẩng đầu lên.

Hắn buông Thanh Thanh ra, nắm tay muội muội, đi đến trước mặt Tạ Quân Từ, người vẫn luôn im lặng nhìn họ đoàn tụ, rồi khuỵu gối xuống, quỳ trước mặt Tạ Quân Từ.

Tạ Quân Từ giật mình, vội vàng nói: "Không được, ngươi mau đứng lên..."

Ngu Tùng Trạch vẫn cúi người, hành đại lễ. Hắn khàn giọng nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của đạo quân, ân trọng nhường này, Tùng Trạch đời này nguyện vì đạo quân vạn tử không từ."

"Ngươi không cần phải nói vậy. Ta và Thanh Thanh tuy không có huyết thống, nhưng tình cảm như huynh muội. Sớm chiều chung sống bao năm qua, giữa chúng ta ai nợ ai ân tình nhiều hơn đã sớm không tính rõ được nữa." Tạ Quân Từ đưa tay đỡ vai hắn dậy, trầm giọng nói: "Đừng nói những lời khách sáo này, ngược lại sẽ làm Thanh Thanh khó xử."

Ngu Tùng Trạch ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Thanh Thanh đứng một bên nhìn cảnh tượng này của hai người họ, có chút luống cuống tay chân.

Cô bé vừa khóc một trận lớn, bây giờ mắt và mũi đều đỏ hoe, cả người ngây ngốc, phản ứng cũng có chút chậm chạp, trông đáng thương vô cùng khiến người ta đau lòng.

Dưới sự nâng đỡ của Tạ Quân Từ, Ngu Tùng Trạch đứng lên. Thanh Thanh liền như một con mèo nhỏ dính lại, siết chặt lấy eo người thanh niên. Ngu Tùng Trạch đưa tay ra, vuốt tóc cô bé.

Nhìn hai huynh muội quyến luyến không rời, tim Tạ Quân Từ nhói lên một cơn đau. Hắn cụp mắt xuống, cố gắng đè nén giọng nói khàn đi, cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, về gặp hai vị tông chủ trước đã."

Hắn gọi ra bản mệnh kiếm, ba người lên kiếm rồi bay về phía sâu trong núi rừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Quân Từ cố gắng không quay đầu lại, nhưng rất nhiều âm thanh vụn vặt vẫn không ngừng truyền đến từ phía sau.

"Mặt Thanh Thanh khóc như mèo con rồi, để ca ca lau cho em."

"Ưm..." Cô bé đáp lại lí nhí, giọng mềm mại như có thể véo ra nước.

Muội muội đã mười tuổi, là một đứa trẻ lớn rồi. Nhưng mỗi khi Ngu Tùng Trạch nói chuyện với cô bé, vẫn không kìm được mà dùng giọng điệu cưng chiều, yêu thương, phảng phất như cô bé mới ba tuổi.

Tạ Quân Từ nhìn chăm chú vào núi rừng phía trước, nhưng ngón tay dưới ống tay áo lại dần dần siết chặt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Đúng lúc này, trong đầu hắn truyền đến một cảm ứng. Một lát sau, Tạ Quân Từ quả nhiên nhìn thấy có người ở phía trước không trung. Người đó đầu đội nón lá, áo cà sa trắng như tuyết, chính là Phật tử Tạ Thanh Vận.

Nhìn thấy họ đến, Phật tử nhẹ nhàng uyển chuyển đáp xuống thân kiếm của Tạ Quân Từ.

Tạ Quân Từ không hiểu hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

"Tự nhiên là đến đón các ngươi." Tạ Thanh Vận ôn tồn nói.

Ngài đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Quân Từ, phảng phất như một sự an ủi không lời.

Thanh Thanh ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Tạ Thanh Vận, huynh cũng đến à."

Ngu Tùng Trạch đã thấy cả hai vị tông chủ và các đệ tử đều tôn xưng người thanh niên là Phật tử, nhưng cô bé lại vui vẻ phấn khởi, dường như hoàn toàn không biết địa vị cao thượng của Tạ Thanh Vận, càng giống như gặp được người hàng xóm thân thiết.