Thanh Thanh vốn định kéo Ngu Tùng Trạch đi xuyên qua chủ điện ra phía sau ăn cơm, nhưng đi được nửa đường thì không kéo được hắn nữa.
Cô bé quay đầu lại, thấy anh trai đã dừng bước trước những "tác phẩm" từ hồi cô bé mới tập cầm bút viết chữ, ngẩn ngơ đến không đi nổi.
Cô bé có chút ngượng ngùng, cô bé nhón chân lên định che mắt Ngu Tùng Trạch.
Cô bé biện minh cho mình: “Lúc đó em còn nhỏ lắm mà, bây giờ chữ em viết đẹp lắm rồi.”
Ngu Tùng Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, bảo cô bé đừng quậy, nhưng mắt vẫn không rời khỏi những nét chữ non nớt trên giấy, trên đó thậm chí còn có nửa dấu tay nhỏ đen thui.
Hắn dường như có thể thấy được cô nhóc năm đó đã bắt đầu học viết chữ như thế nào, lại nghịch ngợm tò mò ra sao, mới khiến bản thân mình lấm lem, để lại cả dấu tay lên trên.
Nhìn một lúc, Ngu Tùng Trạch không khỏi bật cười.
“Tờ này có thể tặng cho ta được không?” Hắn hỏi.
“Cái này xấu lắm.” Mặt cô bé sắp đỏ bừng lên, cô bé làm nũng nói: “Ca ca, để em viết cho huynh một tờ khác được không?”
Ngu Tùng Trạch cười nói: “Được thôi, vậy ta sẽ lấy hai tờ.”
Thanh Thanh hoàn toàn hết cách.
Vừa lúc Tề Yếm Thù đi tới, hắn nhàn nhạt nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
“Sư phụ!” Ngu Niệm Thanh tức khắc như tìm được chỗ dựa, mắt long lanh nhìn hắn.
Tề Yếm Thù lại gần, đưa tay xoa đầu cô bé, cười như không cười nói: “Sao thế, Thanh Thanh mà cũng có lúc biết ngượng ngùng à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôn giả.” Ngu Tùng Trạch hành lễ, hắn cẩn thận nói: “Xin hỏi… ta có thể lấy tờ này đi được không ạ?”
Tề Yếm Thù ngước mắt nhìn người thanh niên, người kia lập tức cúi đầu tránh ánh mắt hắn, trông có vẻ hơi sợ hãi.
Nét mặt của hai anh em Ngu Tùng Trạch và Ngu Niệm Thanh thật sự quá giống nhau.
Vẻ mặt cẩn trọng này của hắn không khỏi làm Tề Yếm Thù nhớ tới dáng vẻ của Niệm Thanh lúc nhỏ khi bị tủi thân hay sợ hãi.
Tề Yếm Thù trước đó ghen tuông là thật, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, lại bất giác mềm lòng.
“Cứ tự nhiên lấy, lấy thêm mấy tờ nữa cũng không sao.” Tề Yếm Thù nói: “Phía sau còn có mấy cái rương lớn nữa kìa, vừa hay đang chiếm chỗ.”
“Không chiếm chỗ đâu ạ.” Thanh Thanh lập tức nói.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Thấy dáng vẻ lý lẽ đanh thép của cô bé, Tề Yếm Thù không khỏi đưa tay véo má cô bé.
“Nhóc con nhà ngươi, cho ca ca ngươi thì không muốn, nói chiếm chỗ cũng không chịu, thật khó chiều.”
Cô bé hừ một tiếng đầy trẻ con, cô bé ôm lấy cánh tay ca ca, mặc cho sư phụ véo má mình.
Nhìn cảnh này, Ngu Tùng Trạch cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Khi hắn cười, người ta mới có thể thấy được Trường Hồng Kiếm Tông đã bảo vệ tốt đến mức nào nét trong sáng, rạng rỡ của hắn trong bảy năm qua. Dù đã ngoài hai mươi, nhưng nét mặt hắn vẫn như hắn thiếu niên năm nào, chưa hoàn toàn trưởng thành.
Hai anh em đi vào hậu điện ăn cơm, Thanh Thanh kéo hắn ngồi xuống bàn, không ngừng khoe khoang: “Cơm sư phụ em nấu ngon lắm lắm luôn, còn lợi hại hơn cả bếp tu nữa. Ca ca huynh nếm thử đi.”
Nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, có đủ cả món chay món mặn, lại có cả canh, Ngu Tùng Trạch có chút khó tin tất cả đều do Tề Yếm Thù làm.
Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào miệng, tức thì kinh ngạc mở to hai mắt — không ngờ lại ngon đến thế!