Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 632



Trong lòng các sư huynh thật sự chua đến nổi bong bóng, họ vừa phải lo lắng Thanh Thanh gặp lại anh trai sẽ vui đến quên trời quên đất, không còn yêu thương những người anh giả này nữa, giờ lại còn phải ghen tị với việc Ngu Tùng Trạch chỉ cho ăn một buổi chiều đã câu mất cả con sói nhỏ vô ơn của tông môn họ.

Dưới chân họ, chủ phong vẫn luôn rung lên ong ong, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng nổ vang như sấm.

“Hóa ra tu sĩ Độ Kiếp kỳ đánh nhau lại mạnh đến thế.” Tô Khanh Dung lẩm bẩm: “Chỗ này đã dựng mấy lớp kết giới rồi mà vẫn còn tiếng vang lớn như vậy.”

“Đó là đương nhiên.” Tần Tẫn hừ một tiếng: “Hiện giờ toàn bộ Tu Tiên giới ngoài Huyền Vân đảo ra thì không có tu sĩ Đại Thừa kỳ nào, sư tôn của chúng ta và Tống Viễn Sơn cũng được xem là cao thủ đỉnh cấp của Tu Tiên giới rồi.”

Nghĩ như vậy… lúc trước khi sư tôn đánh bọn họ, hình như đã rất nương tay rồi?

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Bên trong kết giới, Tề Yếm Thù và Tống Viễn Sơn đánh đến ngang tài ngang sức.

Tu vi của họ quá cao, ngày thường không có cơ hội nào để dùng hết toàn lực, giờ đây lại gặp được kỳ phùng địch thủ.

Nếu lúc đầu cả hai còn có chút phân tâm và bực bội, thì càng đánh về sau lại càng nghiêm túc.

Vốn dĩ Tề Yếm Thù có chút khó chịu với Tống Viễn Sơn. Khi một người ghét một người khác, dường như trên người kẻ kia toàn là khuyết điểm. Ví dụ như thân là tông chủ của đệ nhất Kiếm Tông, Tống Viễn Sơn lại chẳng có chút khí phách nào, nói chuyện thì ôn tồn nhỏ nhẹ, không giống kiếm tu mà càng giống một thư sinh.

Nhưng khi đánh nhau, cảm giác lại hoàn toàn khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những tu sĩ như Tề Yếm Thù, Tạ Quân Từ và Thẩm Vân Sơ dường như đại diện cho sự sắc bén, nguy hiểm và bá đạo của kiếm tu.

Tống Viễn Sơn lại khác, kiếm khí của ông dày dặn và sâu thẳm như núi cao biển rộng, cuồn cuộn vang dội, khiến đối thủ có cảm giác như mình đang chiến đấu với tự nhiên không thể lay chuyển, nhỏ bé và bị nhấn chìm trong dòng lũ.

Thực lực hùng hậu và uyên thâm đến mức này, quả nhiên không hổ danh là tông chủ của đệ nhất Kiếm Tông.

Tề Yếm Thù vốn tâm trạng không tốt, chỉ muốn kiếm chuyện, nhưng càng đánh về sau lại càng sảng khoái. Đã nhiều năm nay hắn không gặp được đối thủ ngang sức đến vậy.

Tống Viễn Sơn cũng thế, kiếm thuật của ông trong toàn bộ Tu Tiên giới có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, khó tìm được đối thủ. Không ngờ lại gặp được Tề Yếm Thù ở đây, khiến ông cuối cùng cũng được thỏa cơn ghiền.

Mà trong ngọn núi của Tạ Quân Từ, anh em Ngu Tùng Trạch và Ngu Niệm Thanh cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng.

Buổi tối, là Ngu Tùng Trạch nấu cơm.

Nhà bếp trong sân đã bị bỏ không bảy năm, cuối cùng cũng có một người biết sử dụng nó.

Ngu Tùng Trạch lúc ở Trường Hồng Kiếm Tông đã từng dùng qua dụng cụ nhà bếp của Tu Tiên giới, thỉnh thoảng sẽ làm vài món cho Mộ Dung Phi hoặc các sư huynh sư tỷ.

Trường Hồng Kiếm Tông là một tông môn lâu đời, các phương tiện sinh hoạt đều đầy đủ, cho nên ngoài Ngu Tùng Trạch có kinh nghiệm sống ra, các đệ tử thân truyền khác đều không biết nấu ăn. Món ăn của Ngu Tùng Trạch có hương vị thiên về trần thế, không giống lắm với Tu Tiên giới, nên các sư huynh sư tỷ đều rất thích tay nghề của hắn.