Thế nhưng bây giờ, ca ca ruột của cô bé đã trở về, dường như hắn cũng phải tự nhiên mà lùi về phía sau.
Tạ Quân Từ sao có thể không khó chịu cho được?
Tần Tẫn vốn đang phiền lòng, nhưng khi thấy Tạ Quân Từ còn thảm hơn cả mình, hắn lại cảm thấy đồng bệnh tương liên và như được an ủi phần nào.
Hắn dừng lại bên cạnh Tạ Quân Từ, mở miệng khuyên nhủ: “Đừng nhìn nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Quân Từ không động đậy, cũng không để ý đến hắn, đôi mắt lạnh lùng vẫn luôn nhìn về nơi xa.
Tần Tẫn nhìn dáng vẻ của hắn mà chính mình cũng không chịu nổi, hắn nhíu mày nói: “Tạ Quân Từ, đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì tối nay Thanh Thanh cũng không về tìm ngươi đâu, mai rồi nói tiếp, đi thôi.”
Hắn đưa tay đẩy vai Tạ Quân Từ, Tạ Quân Từ vẫn không nhúc nhích.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Ngươi sao lại bướng bỉnh thế hả?” Tần Tẫn gãi gãi đầu, hắn dứt khoát chắn trước mặt Tạ Quân Từ, đề nghị: “Hay là hai ta đánh một trận cho hạ hỏa, ngươi đừng có trưng cái bộ mặt đưa đám đó ra nữa được không?”
Tạ Quân Từ cuối cùng cũng có phản ứng, hắn nhíu chặt mày: “Đừng phiền ta, tránh ra một bên.”
“Hay là hai ta uống chút rượu độc?” Tần Tẫn đành phải lùi lại bên cạnh, hắn nhìn Tạ Quân Từ vẫn cứ một mực nhìn về ngọn núi với dáng vẻ mất hồn, bực bội nói: “Hay là ngươi khóc một trận đi, cái bộ dạng này của ngươi thật đúng là…”
“Tần đạo hữu.” Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng hai người.
Họ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tạ Thanh Vận.
Tạ Thanh Vận nhàn nhạt cười nói: “Ta sẽ ở cùng Quân Từ, Tần đạo hữu cứ yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy ca ca, sắc mặt Tạ Quân Từ cuối cùng cũng có chút gợn sóng, không còn là bộ dạng dầu muối không ăn lúc nãy nữa.
“Được rồi, hai người các ngươi cứ trò chuyện đi…”
Nhìn Tạ Quân Từ mà ban nãy mình lay thế nào cũng không đi, bây giờ chỉ cần Phật tử vẫy tay một cái, Tạ Quân Từ liền thất thểu đi theo, Tần Tẫn có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nhìn hai anh em rời đi.
Trên quảng trường chỉ còn lại một mình hắn, gió thổi qua dường như cũng lạnh đi vài phần.
Sao đột nhiên lại cảm thấy hắn mới là người thảm nhất vậy?
Tần Tẫn chỉ có thể quay về nơi ở, hắn thật ra cũng muốn tìm người để giải tỏa, ưu tiên tìm Tạ Quân Từ trạc tuổi mình, kết quả người ta không thèm để ý đến hắn, đi cùng ca ca của mình rồi.
Hắn trở về liền đi tìm Tô Khanh Dung, Tô Khanh Dung đang ngồi trên mái nhà dường như đang ngẩn người.
Tần Tẫn bay lên mái hiên, vừa định nói vài câu với Tô Khanh Dung để ôm nhau sưởi ấm, kết quả vừa lên đến nơi, liền thấy trong lòng Tô Khanh Dung còn đang ôm một con sói trắng nhỏ.
Tô Khanh Dung một bên ngắm trăng một bên xoa đầu sói, xoa đến mức đôi tai trắng của nó lúc thì cụp xuống lúc thì dựng lên, bộ lông trắng phập phồng như sóng biển.
Không khí giữa một người một sói yên tĩnh và hòa hợp, xem ra cũng không thật sự cần hắn đến ôm nhau sưởi ấm.
Tô Khanh Dung ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Con sói trắng nhỏ trong lòng hắn cũng mở to mắt, đôi mắt màu xanh lam nhìn qua, cũng mang vẻ rất không hiểu.
Tần Tẫn: "…"
Sao lại có cảm giác địa vị của hắn trong môn phái lại bị tụt xuống hàng cuối rồi?