Hắn mở mắt, thấy cô bé đang có chút do dự ở cửa, đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước lập tức co lại, dường như một hòn đá ném vào mặt hồ, dấy lên từng trận sóng gợn.
Môi mỏng của Thẩm Vân Sơ khẽ mở, dường như theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại như sợ dọa cô bé, mà nuốt tất cả vào trong.
Những cảm xúc phức tạp muôn vàn nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng biến thành sự xa cách nội liễm không lời.
“Có việc gì sao?” Giọng Thẩm Vân Sơ hơi khàn.
Nhìn dáng vẻ cố gượng của hắn, khiến Thanh Thanh nhớ tới Tô Khanh Dung ban đầu, rõ ràng đã bị tổn thương đến tan nát, lại còn muốn giả vờ như mình không để tâm đến điều gì.
Ban đầu khi biết những chuyện này, trong lòng cô bé có một chút vô định, thậm chí có chút muốn trốn tránh.
Thương Lang Tông đối với cô bé quá quan trọng, cho nên cô bé khó có thể chấp nhận việc kiếp trước họ lại không phải là người một nhà.
Nhưng khi đối mặt với một Thẩm Vân Sơ tái nhợt và mệt mỏi, chút mâu thuẫn trong lòng cô bé cứ thế tan thành mây khói. Nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng Niệm Thanh không biết tại sao lại bắt đầu khó chịu, buồn đến mức đau nhói.
Cô bé đi đến bên giường, đặt đĩa trái cây xuống, giả vờ thoải mái nói: “Mang trái cây đến cho huynh này.”
Thẩm Vân Sơ không đáp lời, hắn chỉ sâu sắc nhìn chăm chú vào cô bé, như muốn khắc ghi từng chút một của cô bé trước mặt vào trong mắt.
Hắn vốn nghĩ rằng cô bé sẽ sớm rời đi, kết quả Thanh Thanh lại không động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tay cô bé bất giác nắm lấy ống tay áo, đây là dấu hiệu cho thấy cô bé đang có chút căng thẳng.
Cô bé cúi đầu, cô bé khẽ khàng nói: “Chúng ta… chúng ta kiếp trước là sư huynh muội sao?”
Thẩm Vân Sơ đột ngột ngước mắt lên, trong mắt dấy lên sóng to gió lớn.
…
Buổi tối, khi mọi người gặp lại Thẩm Vân Sơ, liền nhận thấy hơi thở và cảm xúc của hắn so với buổi chiều quả thực như đã thay đổi thành một người khác.
Tống Viễn Sơn là người thấy rõ nhất, trước khi ông đi tìm Tề Yếm Thù, cả người Thẩm Vân Sơ đã chìm trong tử khí, tuyệt vọng đến gần như c.h.ế.t lặng.
Bây giờ nhìn lại, Thẩm Vân Sơ tuy vẫn trầm mặc ít lời, nhưng cảm giác như người đã sống lại, trong mắt đã có lại chút ánh sáng.
Tề Yếm Thù cũng đã lén nói chuyện với các đại đồ đệ của mình một chút, khiến cảm xúc của các sư huynh cũng dịu đi ít nhiều, không còn căng thẳng như lúc nãy.
Khi họ nhìn về phía Thẩm Vân Sơ, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trong ba vị sư huynh của Thương Lang Tông, trừ Tần Tẫn ra, Tạ Quân Từ và Tô Khanh Dung bản thân đều có chút tự ti, chẳng qua mấy năm nay tông môn vì mối quan hệ của Thanh Thanh mà dần dần hòa hợp, khiến họ không còn để tâm đến những chuyện ngoài thân đó nữa.
Trường Hồng Kiếm Tông giống như là một hình mẫu đối chiếu của họ, mà thân là bộ mặt của Trường Hồng, Thẩm Vân Sơ lại là thiên chi kiêu tử, là người xuất chúng trong thế hệ trẻ được Tiên Minh và thậm chí cả Tu Tiên giới coi trọng.
So sánh như vậy, các sư huynh rất khó không cảnh giác. Họ đều quá căng thẳng, một đứa trẻ tốt như Thanh Thanh dường như vốn nên thuộc về một môn phái tốt, gốc gác trong sạch như Trường Hồng Kiếm Tông. Kiếp này cô bé vì Ngụy Nhiêu mà xui xẻo thế nào lại đến Thương Lang Tông, dường như danh không chính ngôn không thuận, các sư huynh đều sợ mất đi cô bé.