Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 661



Yêu tộc bị sờ tai giống như bị người khác nhẹ nhàng thổi hơi vào cổ và bên tai, rất nhột.

Sở Chấp Ngự run run đôi tai, hắn có chút kinh hồn bạt vía, không hiểu tại sao mình lại có phản ứng xa lạ như vậy.

Cơ thể hắn theo bản năng ngả về phía sau, kéo ra một chút khoảng cách với cô bé. Dù vậy, sự kháng cự của hắn trông vẫn rất yếu ớt, không hề có ý định cử động.

Niệm Thanh ngước mắt lên, đôi tai thú của thiếu niên theo bản năng cụp xuống, áp sát vào hai bên, trông có vẻ hơi căng thẳng.

Cô bé vươn tay, nhưng không sờ tai hắn nữa, mà nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Sở Chấp Ngự.

“Ngự Ngự, cảm ơn huynh nha.” Cô bé cười nói.

Sở Chấp Ngự nhìn cô bé, đôi tai từ từ dựng thẳng trở lại.

“Lần sau còn sờ nữa không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

“Ừm!” Thanh Thanh gật đầu thật mạnh.

Thấy cô bé không có một chút ác cảm nào, Sở Chấp Ngự cuối cùng cũng thả lỏng, chiếc đuôi vốn đang cứng đờ cũng bắt đầu quẫy qua quẫy lại sau lưng.

Một lát sau, bên ngoài sân viện truyền đến tiếng gọi của Tô Khanh Dung.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Thanh Thanh, Chấp Ngự.”

“Đến đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai đứa trẻ từ trên mái nhà nhảy xuống, đi theo Tô Khanh Dung trở lại phòng của Thẩm Vân Sơ.

Những người lớn dường như đã tạm thời nói chuyện xong, tối nay hai môn phái sẽ ở riêng. Thanh Thanh đến bên giường nói chúc ngủ ngon với ba thầy trò Trường Hồng, Ngu Tùng Trạch và Thẩm Vân Sơ cùng xoa đầu cô bé.

Đợi người của Thương Lang Tông và Phật tử đều rời đi, Tống Viễn Sơn không nhịn được mà thở dài một tiếng. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện dồn dập, thật sự khiến người ta đau đầu.

May mắn là hôm nay đã làm rõ được một vài chuyện quan trọng, tóm lại không còn áp lực lớn như trước nữa.

Tống Viễn Sơn đưa tay, đặt lên cổ tay Thẩm Vân Sơ để kiểm tra tình hình của hắn, Ngu Tùng Trạch cũng vô cùng quan tâm nhìn hắn.

Bản thân Ngu Tùng Trạch đã từng trải qua nỗi đau hồn phách chấn động, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà đã khiến hắn khi đó thất khiếu chảy máu, có thể tưởng tượng được tổn thương đối với cơ thể lớn đến mức nào.

Mà lúc Thẩm Vân Sơ khôi phục ký ức lại kéo dài hơn, khiến một tu sĩ Phân Thần kỳ như hắn hôn mê gần một ngày, họ tự nhiên vô cùng lo lắng.

Đặc biệt là Thẩm Vân Sơ rất giỏi chịu đựng, từ vẻ bề ngoài của hắn căn bản không thể nhìn ra được trạng thái thật sự.

“Sư tôn, con không sao.” Thẩm Vân Sơ bất đắc dĩ nói: “Tối nay con tĩnh tọa thêm một đêm nữa là sẽ hồi phục gần hết. Ngài và sư đệ hãy đi nghỉ ngơi đi.”

Tống Viễn Sơn cũng biết bây giờ Thẩm Vân Sơ cần nhất là tĩnh dưỡng, ông buông tay ra, nhíu mày dặn dò: “Nếu khó chịu thì đừng cố chịu đựng, kiếp này thời gian còn dài, đừng có tự hành hạ mình trước.”

“Vâng ạ.” Thẩm Vân Sơ đáp.

Tống Viễn Sơn muốn nói lại thôi, ông còn muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với khuôn mặt bình tĩnh và trầm ổn của đồ đệ mình, liền không thể nói ra được lời nào.

Thẩm Vân Sơ tuy so với tính cách trì độn như tảng đá trước đây, bây giờ sau khi khôi phục ký ức cuối cùng cũng có cảm xúc của người bình thường, nhưng đó cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.