Cho dù vạn phần không nỡ, nhưng Chu Cận Xuyên cũng chỉ đành rời đi.
Tô Ý trơ mắt nhìn chiếc xe dần dần biết mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhìn mãi, cô bỗng nhiên thấy cay cay khóe mắt.
Mặc dù chỉ gặp mặt chóng vánh, nhưng Tô Ý cảm thấy bỗng nhiên có thêm nhiều dũng khí.
Vốn dĩ, cả người cô đã gần như kiệt sức, lúc này lại tràn đầy năng lượng.
Cô cảm thấy mình lại có thể tiếp tục chiến đấu.
Cô quay người, sải bước về làng.
Trong sân nhà họ Tô, Tô Nhị Cường bò lên đầu tường nhìn thấy Tô Ý trở về, mấy người bọn họ không đợi Tô Ý bước vào cửa đã vội vàng trốn vào nhà.
Bọn họ không biết vị lãnh đạo kia có còn ở gần đó hay không, nên không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành đóng của ngủ sớm, đợi sáng mai tìm hiểu tình hình rồi tính tiếp.
Còn nhà họ Tần, trong sân, ngoài sân ngổn ngang, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng dọn dẹp.
Từ sau khi bị vạch trần chuyện dọn dẹp nhà vệ sinh trong bữa tiệc, Bạch Nhược Lâm trốn trong phòng, không chịu ra ngoài.
Mẹ Tần vốn dĩ đã tức giận muốn chết, thấy cô ta không chịu ra ngoài dọn dẹp, thế là không nhịn được đứng trong sân, mắng chửi: "Thật sự xem mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Công việc dọn dẹp nhà vệ sinh ở ngoài còn làm được, việc nhà lại không làm được?"
Tần Vân Phong nghe thấy định đến khuyên nhủ, nào ngờ lại bị mẹ Tần mắng ngược lại.
"Việc nhà nhiều như vậy, nó trốn trong phòng không chịu ra làm, mày muốn mẹ mày làm đến c.h.ế.t à?"
Tần Vân Phong không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu làm việc.
Bạch Nhược Lâm ở trong phòng dựng tai lên nghe lén, thấy Tần Vân Phong cũng không bênh vực mình.
Càng thêm khó chịu, khóc lóc không ngừng.
Cô ta càng hận Tô Ý, hận đến mức muốn lột da cô, uống m.á.u cô!
Cũng như vậy, cô ta cũng lười ứng phó bà mẹ chồng này, chỉ một lòng muốn nhanh chóng qua Tết, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.