Chu Cận Xuyên bị nhìn đến ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ nhìn gì thế?"
Triệu Lam vừa lắc đầu vừa bĩu môi: "Mẹ còn tưởng con đã thực sự thuyết phục được người ta rời đi rồi chứ.
Đây là kết quả của việc con thuyết phục đấy à? Đúng là mở rộng tầm mắt, cuối cùng con cũng gặp được người có thể khuất phục con rồi."
Chu Cận Xuyên giật giật khóe miệng: "Mẹ hiểu lầm rồi, cô ấy đã hứa sẽ trở về Tây Bắc trong hai ngày tới, sau khi bên đó đưa bọn trẻ đến, hoàn thành thủ tục."
Triệu Lam không nhịn được mà tặc lưỡi liên tục: "Con tin là tốt rồi."
Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "À, tối nay mẹ không cần mang cơm cho con đâu."
Triệu Lam hừ một tiếng: "Biết rồi, từ nay nếu không có việc gì đặc biệt thì mẹ không cần mang cơm cho con nữa phải không? Vậy mẹ sẽ đợi con ăn tối xong rồi tới thăm.”
Chu Cận Xuyên nhẹ ừ một tiếng: "Mẹ đi đi lại lại cũng mệt rồi, không có việc gì thì mẹ cứ nghỉ ngơi ở nhà đi."
Triệu Lam: "..."
…..
Chiều tối.
Khi Tô Ý mang cháo gà và mì đến, những người đứng ngoài phòng bệnh đã lùi ra xa cả mét.
Cô gõ cửa, nghe thấy tiếng bên trong bảo vào đi, Tô Ý liền đẩy cửa bước vào.
Thấy trong phòng bệnh trống trải, ngoài Chu Cận Xuyên ra, không có ai khác, cô cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cô liền bước đến lấy một bát mì ra: "Mì em nấu hơi nát, nhưng mà..."
Nói đến đây, Tô Ý nhìn vào mặt Chu Cận Xuyên rồi ngập ngừng.
Chu Cận Xuyên lặng lẽ hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, chiều nay anh cắt tóc à?"
Chu Cận Xuyên nhẹ ừ một tiếng.
Tô Ý mỉm cười: "Bảo sao em thấy trông khác khác."
Nói xong, cô đặt bát xuống bản nhỏ trước mặt anh.
Rồi tiếp tục hỏi: "Chiều nay chân có cảm giác gì không? Có đau không?"
Chu Cận Xuyên hơi ngượng ngùng cầm đũa: "Cũng được, không có cảm giác gì.”
Tô Ý ngạc nhiên nhìn anh, rồi nói: "Không thể thế được, để em bôi lại lần nữa nhé."
Để vết thương của Chu Cận Xuyên nhanh khỏi, Tô Ý cũng không quan tâm có hợp lý hay không.
Lần này khi bôi thuốc, cô trực tiếp nhỏ mấy giọt nước suối linh tuyền vào vết thương, rồi mới bôi thuốc mỡ và băng lại..