Tần Vân Phong gật đầu: “Anh sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ.
Em yên tâm! Qua một đêm, giờ chắc cô ta cũng hối hận rồi!"
Nói xong, Tần Vân Phong định đạp xe đi.
Bạch Nhược Lâm vội gọi lại: “Anh định tìm ở đâu?"
Tần Vân Phong ngẩn ra: “Đi tìm ở nhà khách thị trấn."
Bạch Nhược Lâm mím môi: “Anh nên tìm ở cổng hoặc ven đường xem.
Không có thư giới thiệu, cô ta chắc chắn không ở được nhà khách."
Tần Vân Phong không tin quay đầu nhìn Bạch Nhược Lâm.
Thấy cô ta tự tin, anh ta mới phản ứng kịp.
Hóa ra cô ta đã biết Tô Ý không ở được nhà khách nên mới dặn anh ta không ra ngoài nếu Tô Ý liên lạc, cũng không cho phép anh ta được ra ngoài.
Anh ta vốn nghĩ Bạch Nhược Lâm luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng biết dùng mưu kế sao?
Bạch Nhược Lâm cắn môi: “Anh Tần, anh không trách em chứ? Hôm qua em thật sự tức giận quá."
DTV
Tần Vân Phong hạ mắt, thôi, cô ta cũng vì quá quan tâm đến mình.
Phụ nữ có chút ghen tuông cũng là bình thường.
"Em đừng nghĩ lung tung, đúng là phải cho cô ta nếm chút khổ sở, sao anh có thể trách em được cơ chứ?"
"Nhược Lâm, em giúp anh trả trước số tiền 60 đồng nợ chính ủy Vương được không? Sau này anh có sẽ trả ngay cho em, cả tiền hôm qua em bỏ ra nữa, anh sẽ không để em phải trả số tiền đó."
Bạch Nhược Lâm mím môi, đành gật đầu: “Được, em biết rồi, anh mau đi lấy lại đồ đi!"