Chị Lưu chạy mãi đã mệt, thở hổn hển, vội vàng chỉ vào bóng dáng của Tô Ý nói với hai đồng chí đeo băng đỏ: “Đồng chí, chính là cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát"
Hai người đành phải chạy đuổi theo.
Bên này, Tô Ý chạy vào nhà ga, sau khi chạy vài bước liền chui vào một con hẻm nhỏ.
May mà cô đã chuẩn bị trước.
Nghĩ rằng nhỡ có người đến bắt, cô đã vạch sẵn đường chạy thoát!
Nhờ mỗi ngày tặng một quả trứng cho bác bảo vệ nên đối phương đã cho cô biết con đường này.
Nó dẫn thẳng vào khu nhà ở của nhân viên nhà ga.
Vừa vào, Tô Ý lập tức cất nồi trứng trà và khăn quàng đầu.
Khi bước ra từ khu nhà ở, cô đã trở thành một cô gái xách giỏ đi mua rau thay vì người bán trứng trà.
Nhưng chị Lưu nhất quyết muốn bắt Tô Ý, không chỉ cố sức chạy theo.
Lúc thấy không đuổi kịp, còn kéo hai đồng chí đeo băng đỏ đi tìm cô trên phố.
Cuối cùng họ thấy bóng dáng Tô Ý ở trước cửa hàng thực phẩm phụ.
Chị Lưu vội vàng chạy tới: “Nhanh lên, đồng chí! Chính là cô ta, các anh mau bắt người!"
Tô Ý lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giả vờ không biết: “Dì Lưu, tôi đang đi mua rau, sao dì lại kéo tôi?"
"Đừng giả vờ ngây thơ! Các đồng chí đeo băng đỏ đã đến, lần này cô không thoát được đâu."
Vẻ mặt Tô Ý lộ vẻ kinh hoảng nhìn hai đồng chí: “Đồng chí, xin hỏi tôi phạm tội gì?"
Hai đồng chí nhìn Tô Ý, thấy cô bị người khác kéo, khuôn mặt là vẻ mơ hồ và ngây thơ.
Không khỏi nhìn nhau, xác nhận không bắt nhầm người?
"Đồng chí, có người tố cáo cô vừa nãy ở cổng nhà ga bán trứng trà, có thật không?"
Tô Ý giả và kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Lời này không thể nói bừa, tôi chỉ đến mua rau, sao có thể bán trứng trà ở đó?"
Dù sao mỗi lần cô đến nhà ga, đều dùng khăn che kín mặt.
Huống hồ, dù có nhận ra cô cũng không sợ.
Bắt người cần có tang vật, loại xử lý này không dám tùy tiện.
Quả nhiên, hai đồng chí nhìn cô một cái rồi quay sang chị Lưu: “Có phải cô nhận nhầm người không? Cô gái này không có trứng trà và dụng cụ phạm tội bán trứng trà!"
DTV
"Đúng vậy, chúng tôi bắt người cũng cần chứng cứ!”
Chị Lưu hoảng hốt một lúc, vội thò tay vào giỏ của Tô Ý.
"Chắc chắn có, có lẽ giấu ở trong này, đồng chí, các anh đừng để cô gái này lừa, cô la—"
Vừa nói được một nửa, chị Lưu đột nhiên dừng lại.
Bởi vì giỏ của Tô Ý đã bị cô ta lục lọi hết.
"Sao lại thế này, rõ ràng tôi—"
Tô Ý quay đầu nhìn hai đồng chí đeo băng đỏ: “Đồng chí, tôi biết dì ấy bình thường không ưa tôi, nhưng không ngờ lại bôi nhọ tôi như thế này, tôi không dám nhận."