“À, Phương Triển không nói với anh là tôi chỉ cần một mình anh ta thôi à?” Nhan Như Tinh cũng không phải loại người thường nể mặt người khác, cô và anh ta lại không quen thân gì cả.
“Bộ trưởng Vương là đàn anh của tôi.” Biểu cảm trên mặt Giang Thừa vẫn không thay đổi gì cả, thái độ vẫn rất cứng rắn: “Đàn anh đi đâu thì tôi đi theo đấy.”
“Tình cảm sâu đậm thật.” Nhan Như Tinh cảm thán một câu, cô nhìn Vương Trọng Khang đang im lặng rồi nói: “Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không tàn nhẫn chia rẽ hai người.”
“Còn anh thì sao? Anh cũng không muốn phải xa anh trai mình đúng không?” Nhan Như Tinh nhìn Hồng Lâm đang cầm tay Trì Niên.
“Được rồi, hai người sống chung cho thật tốt. Bây giờ đang trên tàu đừng có mà đánh nhau nữa đấy!” Nhan Như Tinh lo lắng nên nhắc nhở một câu.
“Tinh Tinh, cứ yên tâm đi, tôi hứa bọn họ sẽ không đánh nhau đâu.” Lão Vương tỏ ra nghiêm túc. Không biết Nhan Như Tinh có tin hay không nhưng ánh mắt cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía con chim màu xanh nằm trên đầu Tu.
“Cái này trống à?” Nhan Như Tinh hỏi.
Tu thấy Tinh Tinh nói chuyện với mình liền muốn nhảy vào vòng tay cô theo thói quen.
Nhưng mà…..
Tu nhìn chằm chằm vào váy của Nhan Như Tinh.
Nhìn qua thì không có gì khác lạ.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bí ẩn trong chiếc váy, tất cả đều là kim.
Tức thật đấy!
Tu tức giận đến mức đỏ cả mắt lên.
Nhan Như Tinh không hiểu sự lo lắng của Tu, cô chỉ cảm thấy hôm nay Tu hơi lạ thôi,
Chắc có lẽ là do hôm nay có con chim đang ngồi trên đầu nhỉ?
Nhan Như Tinh chìm vào suy nghĩ.
“Là anh ta.” Tu khẽ nhảy lên lưng ghế và ngập ngừng dụi vào đầu Nhan Như Tinh.
Thấy nơi đây an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm và nằm rạp xuống, nói với giọng nghẹn ngào: “Bây giờ anh ta đang gặp chút chuyện nhỏ, bây giờ không dậy nổi.”
“Ồ.” Nhan Như Tinh tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lúc này, Vương Trọng Khang cùng lên xe với Nhan Như Tinh lại đi theo Phương Triển để được đến ngồi bên cạnh cô.
Tất cả mọi người trong xe không khỏi chú ý đến tình hình của bọn họ.
Tuy nhiên, cho dù là mấy người Nhan Như Tinh hay là những người đi cùng Phương Triển, Trì Niên đều không đơn giản chút nào.
Tất nhiên cũng có một số người chơi có kiến thức nhìn thấy họ không đơn giản nên bí mật quan sát cho kỹ càng.
“Tinh Tinh.” Phương Triển nhìn Vương Trọng Khang đang đứng cạnh mình và nói nói với cô: “ Đây là tiến sỹ Vương.”
Nhan Như Tinh nhìn bọn họ rồi lại nhìn Giang Trừng đang đứng không xa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khó chịu kèm theo chút không chịu thua.
“Không phải hai vị đồng môn này ở cùng nhau à?” Mặc dù Nhan Như Tinh cảm thấy có chút hứng thú với Vương Trọng Khang nhưng không muốn rước rắc rối về đâu.
“Nói đùa thôi mà, đàn em của anh ta đi cùng chúng tôi đấy.” Phương Triển tỏ ra phóng khoáng, không thèm để ý.
“Tôi thấy lần này anh dẫn theo khá nhiều người đấy.” Nhan Như Tinh cảm thấy rất hứng thú.
“Không còn cách nào khác cả, đây là cơ hội để nhanh chóng thăng cấp đồng thời cũng là cơ hội để chúng tôi nâng cao sức mạnh tổng thể của khu.” Phương Triển tỏ vẻ bất lực: “Hơn nữa, chắc chắn các khu khác cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu chúng tôi không đi thì sẽ bị bỏ lại phía sau mất.”
“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên khu chúng tôi nhận được lệnh tuyển người đi khu bị chiếm đóng, dù sao cũng phải đi xem một lần cho biết chứ.”
“Không sợ đi rồi không có đường về.” Nhan Như Tinh cười tủm tỉm.
Phương Triển nghe vậy liền đứng hình, nhìn bộ dạng vô tâm của cô, anh ta không hiểu cô muốn nói gì cả.
Thậm chí anh còn cảm thấy tò mò về tính chính xác của thông tin đó.
Phương Triển ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh vịn lưng ghế của Nhan Như Tinh rồi cúi người xuống hỏi thăm: “Cô có chắc chắn lần này phải đi tới khu lớn A và B không?”
“Tôi không chắc chắn được điều này đâu.”Sắc mặt của Nhan Như Tinh vẫn không thay đổi, cô liếc nhìn Vương Trọng Khang và nhận ra anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tu.
Không, đúng hơn là con chim ngồi trên đầu Tu.
Tu cũng nhận thấy có ai đó nhìn về phía mình nên ngẩng đầu lên nhìn, khi nhận ra là anh ta liền nheo mắt lại.
Nếu như trước đây, chắc chắn hắn không thấy hứng thú với một người chơi bình thường. Nhưng với người này….. Tu nghĩ đến việc mấy hôm trước Tinh Tinh phái hắn đi theo dõi anh ta, nhân tiện hỏi thăm chuyện từ 12 năm trước.
Hắn đi rồi, lúc mới đầu hắn cũng cảm thấy tò mò với “bẫy” của anh ta.
Sau này hắn mới biết, cái “bẫy” này thật ra chính là một “thiết bị phát hiện dao động ảo giác”.
Hơn nữa, hắn cũng đã dùng cánh cửa không gian trong mơ che lại, ở tình hình bình thường, chắc chắn sẽ không ai có thể nhận ra được sự tồn tại của cánh cửa này.
Nhưng thiết bị này có thể đưa ra cảnh báo cả khi cánh cửa bị che lấp.
Chính mình mọi việc đều thuận lợi mộng không gian môn bị phá giải, vẫn là bị một cái máy móc thiết bị phá giải, này như thế nào không cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Tu nhận thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có gì đó khác lạ, điều này làm cho hắn tự hỏi không biết có phải anh ta đã nhận ra gì rồi không.
Nhan Như Tinh không biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy cô đưa tay ra ôm Tu vào lòng, xoa bộ lông mịn màng của hắn và nói với Phương Triển: “Chờ xe bắt đầu lăn bánh là biết đi tới khu nào thôi, chẳng lẽ bây giờ anh biết đi tới khu nào là có thể xuống xe được chắc?”
Phương Triển nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý, anh ta không thắc mắc về chuyện này nữa.
Nhưng có một điều anh ta phải xác định trước.
“Cô thành lập đội ngũ, vậy thì đã mua thẻ đội chưa?” Anh ta hỏi.
Nhan Như Tinh giật mình: “Thẻ đội?”
“Đúng rồi, nếu muốn thành lập một đội ngũ tập hợp rải rác ở các khu thì cần phải có thẻ đội ngũ. Nếu cô không có thì chỗ tôi có một thẻ đội tám người đây này.” Nói xong, Phương Triển lấy ra một tấm thẻ trắng đưa cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh đưa tay nhận lấy nó, cô phát hiện nó là đạo cụ dùng 1 lần ở trung tâm mua sắm.
Cô mở ngay trung tâm mua sắm ra và nhìn thấy thẻ đạo cụ dùng một lần.
Cô phát hiện thẻ 8 người có giá là 100 tiền thiên đường nên không nhìn nữa.
“Thẻ đội ngũ thường chỉ tồn tại trong vòng 24 giờ. Tuy nhiên, khi xe bắt đầu di chuyển đến khu bị chiếm đóng thì trò chơi thiên đường xác định rằng cô đang trong trạng thái tổ đội và sẽ mặc định rời khỏi khu vực bị chiếm đóng.”
“Mà phúc lợi này chỉ áp dụng ở khu vực bị chiếm đóng thôi.” Phương Triển giải thích.
Nhan Như Tinh cầm thẻ lập đội trong tay để giám định cách thức sử dụng rồi điền mã số trong trò chơi của mình vào.
Sau đó, cô đưa thẻ cho Hồng Lâm, Vân Phong.
Sau khi hai người này điền tên xong cô mới chuyển cho Vương Trọng Khang.
“Vẫn còn thiếu 4 người nữa.” Phương Triển cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng và nói.
Nhan Như Tinh lấy lại thẻ và đưa cho ngẫu sư lão Vương.
Lão Vương có một thân phận đặc biệt, Nhan Như Tinh vẫn luôn muốn biết hắn ta có phải là người chơi hay không. Cũng may là có cơ hội này để thử. Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay lão Vương, nhưng thấy lão Vương không hề giấu diếm gì cả, thoải mái viết tên mình xuống.
Nét chữ tinh tế, tao nhã một cách khó tả.
Khi tên bị ẩn trong thẻ, Nhan Như Tinh đã cảm nhận được trong đội có thêm một người nữa vào đội, sau đó cô nhìn về phía lão Vương trong vòng 2 giây.
Không chờ cô hỏi thì Tu đang bị cô ôm trong lòng vừa nãy cố gắng chịu đựng sự “giày vò” ngay lập tức nhảy ra ngoài. Hắn bắt lấy tấm thẻ và giơ chân mình ra ấn lên tấm thẻ đó.
“Chủ nhân?” Nghe thấy từ này Nhan Như Tinh vểnh tai lên nghe, con ngươi gian xảo hơi lóe, cô nở nụ cười: “Vây là bây giờ tôi chính là chủ nhân của họ à?”
Cuối cùng cô mới nhận ra không biết từ bao giờ lão Vương đã lấy ra một sợ tơ hồng để thêu. Còn gấu xám nhỏ đang dọn bàn ăn nhẹ, thấy cô nhìn sang, hắn cứ ngơ ngác đưa cho cô một hộp bánh quy: “Ăn mấy miếng trước đi, lát nữa ta sẽ pha sữa cho ngươi.”
Tu cũng không chịu thua kém cứ hất qua hất lại cái đuôi như một chiếc quạt.
Đây….
Được rồi, nhìn thế này thì cô giống chủ nhân của bọn họ thật.
Nhan Như Tinh cắn miếng bánh quy của gấu xám nhỏ làm vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, cô ngại ngùng cười nhìn Vương Trọng Khang.
Vương Trọng Khang: …..
Nếu không có thông tin của mấy người này trên bàn làm việc của mình thì anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Lão Vương đang thêu hoa rất phật hệ thật ra là một tên ngẫu sư đáng sợ có tiếng.
Còn con mèo đang vẫy đuôi còn chăm chỉ hơn chó chính là quỷ mộng nhân không ai có thể bắt kịp bước chân, giết người không để lại dấu vết.
Mà con gấu hung hăng đã làm rạn danh thành phố không có màn đêm ở khu D057.
Như vậy thì cũng có thể nói con gấu hung hăng này có quan hệ khá chặt chẽ với tập đoàn Oasis.
Anh ta muốn hỏi Nhan Như Tinh những câu này nhưng anh ta biết mình không quen thân gì với họ. Hơn nữa còn có Giang Thừa ở đây nên anh ta không thể vội vàng làm thân với cô được.
“Tàu chuẩn bị rời bến, đi lên phía trước ngồi đi.” Phương Triển lên tiếng đúng lúc cắt ngang bầu không khí xấu hổ lúc này.
Vương Trọng Khang gật đầu một cách lạnh nhạ, sau đó anh ta đi về phía trước.
Phương Triển đợi anh ta ngồi xuống nhưng vẫn không thể nhịn được mà quay đầu nói chuyện với Nhan Như Tinh.
Tuy nhiên hầu hết là Phương Triển nói, chỉ thỉnh thoảng Nhan Như Tinh mới đáp lời bằng một hai câu thôi.
Mà lúc này, Hồng Lâm đang ngồi sau Nhan Như Tinh cũng khẽ thì thầm với Trì Niên.
Vân Phong ngồi bên cạnh anh ta cũng bày ra ánh mắt tò mò.
Trước đây, anh ta được gặp hai người này một lần rồi, lúc đó cả Trì Niên và Hồng Lâm đều để lại ấn tượng khá sâu trong đầu anh ta.
Không ngờ được gặp lại tại đây thì thấy hai người họ khá dễ tính.
Vừa nghĩ đến đây, anh ta đã nghe thấy tiếng chửi thề khó chịu của Hồng Lâm vang lên.
Tiếng loa phát thanh vang lên 3 lần, đám người chơi lũ lượt lao vào trong.
Toa số 1 đã đầy, người chơi chỉ có thể đi ra sau tìm.
Cũng may là các toa xe trên chuyến tàu 8 giờ đủ chỗ, chuyến đi này không phải là chuyến tàu đầu tiên xuất phát sau khi có thông báo của hệ thống thiên đường, người chơi đông cũng vẫn đủ chỗ ngồi.
Nhan Như Tinh tình cờ nghe thấy Phương Triển lải nhải về tình hình của chuyến tàu đầu tiên sau khi hệ thống thiên đường đưa ra thông báo.
“Lúc đó là 1 giờ chiều, thật đấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra ở Hoa Đô đã che giấu rất nhiều cao thủ và thế lực mà tôi không biết.” Phương Triển tựa vào lưng ghế và nói với Nhan Như Tinh bằng giọng điệu cảm thán.
“Chuyến tàu đầu tiên xuất phát lúc 2 giờ chiều, lúc đó có một nửa số người ở trong bến không lên tàu.” Tâm trạng của anh ta rất phức tạp.
“Lúc đó anh không tính toán đi chuyến đầu tiên à?”
“Khi cô gửi tin nhắn cho tôi thì tôi còn đang tập hợp mọi người để đi tới bến.”
Ban đầu anh ta dự định sử dụng đặc quyền để chiếm chỗ trên chuyến tàu đầu tiên ở Hoa Đô.
Kết quả là vì một câu nói của cô, anh ta không những sa thải hết mọi người mà còn làm chậm cánh cửa thời gian.
Nói thật ra thì khi có tin tuyển người đến khu vực bị chiếm đóng, họ đã chờ đợi mỏi mòn từng ngày rồi.
Không chỉ mình họ mà các thành phố khác cũng như vậy.
“Chuyến đầu và chuyến sau có gì khác nhau không?” Nhan Như Tinh tò mò.
“Không có gì khác cả, nếu như muốn tìm ra một điểm khác biệt thì chắc là số vị trí trên tàu thôi.”
“Ồ.”Nhan Như Tinh gật đầu còn miệng vẫn đang nhai bánh quy, trông rất ngon.
Làm cho Phương Triển cũng phải nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt của cô.
Nhan Như Tinh thấy anh ta như vậy liền do dự 2 giây, rồi hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
Phương Triển gật đầu theo bản năng, sau đó thoáng nhìn ánh mắt của gấu xám nhỏ, anh ta vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi cũng có phải trẻ con đâu.”
Nhan Như Tinh: “Ý anh nói tôi là trẻ con chứ gì?”
Phương Triển giật thót tim, tự hỏi liệu cô có đang tức giận hay không.
Lúc này cô vừa sờ mặt mình vừa cười: “Hóa ra tôi trẻ vậy à.”
Phương Triển: ….
Nói thật là cô luôn làm mới cách nhìn của anh ta.
“Các bạn người chơi thân mến, chuyến tàu G2640 sắp xuất phát và các cửa sắp đóng. Những người chơi chưa lên tàu hãy bước lên càng sớm càng tốt, những người chơi đã lên tàu hãy tự ổn định chỗ ngồi và đợi nhân viên phụ vụ kiểm tra an ninh.
Sau đó, một nữ nhân viên phục vụ mặc chiếc áo vest màu xanh lá cây mỉm cười bước ra.
“Chào buổi tối các bạn, tôi là nhân viên phục vụ tiểu Lục của toa số 1 trên chuyến tàu này. Tiếp theo tôi sẽ kiểm tra an ninh cho mọi người. Các bạn cứ yên tâm, lần kiểm tra an ninh này chỉ xem các bạn có mang theo đồ vật nguy hiểm lên tàu hay không mà thôi, đừng lo vì vấn đề khác.” Cô ta vừa nói vừa bước vào trong toa xe, một đôi mắt sáng rực bao quát toàn bộ toa xe.
“Xin mời các bạn hãy về chỗ ngồi của mình, một khi cố định chỗ ngồi thì trước khi đến điểm cuối sẽ không được thay đổi nếu không có gì bất thường xảy ra.”