Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không?

Chương 21



Đi nhà ga, bến xe hay ngoài cổng bệnh viện sẽ đông người hơn.

Thông thường, những chỗ đó cũng có không ít người ăn xin. La Xuy Tử đáng thương ngồi xem bói suốt ngày, kiếm được chưa đến vài chục đồng, còn không bằng mấy lão ăn xin biết chọn địa bàn. Thế này thì còn gì là phong phạm bậc thầy phong thủy chứ?

Khổ nỗi, xem bói mà đeo khẩu trang thì khách chạy mất, mà không đeo thì gió rét len lỏi vào miệng, khiến họng cậu đau rát. Cảm giác này, nói theo ngôn ngữ của dân giang hồ chính là: quá đáng sợ!

Trong khi La Xuy Tử vật lộn với kế sinh nhai, Cam Điềm cũng không chịu ngồi yên.

Cô mua một chiếc kính lúp trên cầu vượt rồi ngày ngày lượn chợ đồ cổ, tìm cơ hội phát tài.

Cam Điềm ăn mặc khá giống La Xuy Tử, khoác áo quân đội, đội mũ bông, quấn kín khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh. Trông qua thì cũng có phần thần bí, nhưng thực ra là để che đi gương mặt trắng mềm yếu ớt vì chịu không ít vất vả. Cô đi bộ một lát đã mỏi chân, phải ngồi nghỉ liên tục. Khổ quá! Trước đây cô còn chạy nhảy khắp nơi, bây giờ chỉ loanh quanh vài bước đã mệt nhoài.

Không thể đi đấu giá, cô đành tìm cách kiếm tiền khác. Trước đây, cô giỏi kỹ thuật máy móc nhưng giờ chẳng có dụng cụ, không phát huy được sở trường. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có tài giám định đồ cổ là hữu dụng. Dẫu sao, trong người có một nghề thì đi đâu cũng không sợ c.h.ế.t đói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Có điều, cô không thể chen chân vào thế giới của những người buôn bán đồ cổ nổi tiếng hay các buổi đấu giá của giới thượng lưu. Mấy nơi cao cấp đó vốn không thuộc về cô, nên cô chỉ có thể đến những khu chợ đồ cổ bình dân hơn. Không có tiền thì cứ nhặt của hời mà sống!

Nhưng mà, muốn nhặt được của hời không dễ.

Chợ đồ cổ ngoài trời bày la liệt các món đồ, nhưng phần lớn là hàng thủ công hiện đại, làm theo kiểu cổ mà thôi. Muốn tìm được bảo vật thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Mưa Bụi Tháng Ba

Dạo suốt mấy ngày, đêm nào về cũng tay không nhưng Cam Điềm vẫn rất kiên trì. Cô chẳng nản chí chút nào, ngược lại còn thấy trò này rất thú vị.

Cô thường lui tới chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy. Thời gian lang thang ở đây càng lâu, chủ quầy càng nhớ mặt cô. Không biết ai khởi xướng, nhưng dần dần cả chợ đều gọi cô bằng một cái tên rất đáng yêu: "Tiểu Điềm Điềm."

Hôm nay, Cam Điềm không mặc áo khoác quân đội mà đổi sang áo da vàng. Để tiết kiệm tiền mua áo bông mới, cô quyết định mặc tạm áo của Phong Cảnh Hàng. Mặc dù hơi rộng nhưng ít nhất cũng ấm áp.

Như thường lệ, cô ngồi ba trạm tàu điện ngầm, đi bộ một đoạn rồi đến chợ đồ cổ. Nắng trưa ấm áp làm tuyết tan sạch, thời tiết khá dễ chịu. Cô tìm đến mấy quầy hàng quen thuộc, chủ quầy vừa thấy cô đã vui vẻ chào hỏi:

"Hôm nay Tiểu Điềm Điềm mới chịu đến à? Hai ngày nay không thấy cô, chúng tôi còn tưởng cô đổi sang chợ khác rồi chứ!"