Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không?

Chương 264



Ngay từ đầu La Suy Tử và tiểu bát cho rằng Cam Điềm thật sự chỉ buồn chán nên muốn đánh bài cùng với họ, sau khi chơi vài ván bọ bọn họ mới phát hiện được là do Cam Điềm không muốn đi ngủ.

 

Như ngày bình thường cô chỉ đánh bài một tiếng đồng hồ đã hết hứng nhưng tối nay đã hơn một tiếng rồi mà cô vẫn chưa có ý đi ngủ, mặc dù có cảm giác rất kỳ lạ nhưng La Suy Tử và tiểu bát cũng không hỏi, tiểu bát thì không thích nói nhiều La Suy Tử lại bị đá nên không dám nói.

 

Cam Điềm quả thật là muốn trốn Phong Cảnh Hàng, cảm thấy hai người ở cùng một chỗ rất kỳ quái cô phải chờ anh ngủ trước rồi cô mới đi lên ngủ, như vậy cũng cô cũng tương đối an tâm, hơn nữa cũng cảm thấy an toàn, mặc dù cô cũng không biết tại sao bây giờ cô lại cảm thấy Phong Cảnh Hàng có phần nguy hiểm.

 

Đánh bài đến gần 11 giờ Cam Điềm vẫn chưa đi lên Phong Cảnh Hàng gọi điện thoại cho cô hỏi cô đang ở đâu, cô không có gì để nói dối nữa nói thẳng với anh “Ở dưới lầu đánh bài, em có thể tự chơi được nếu anh mệt thì đi ngủ trước đi, một lát nữa em sẽ lên sau.”

 

Giọng điệu đó giống như một tên đàn ông cặn bã bị vợ kiểm tra sau khi đi chơi cả đêm, Phong Cảnh Hàng không cúp điện thoại hỏi cô “Tiểu bát cũng ở đó sao?”.

 

“Ừ.” Cam Điềm đặt điện thoại ở giữa mặt và vai ném lá bài trong tay xuống “Đôi tám có muốn hay không?”.

 

Tiểu bát lắc đầu “Không cần.”

 

La Suy Tử nhìn chằm chằm vào tiểu bát nhấn mạnh “Cậu phải nhớ chủ của ngôi nhà này là ai, chúng ta là một gia đình biết chưa?”.

 

Tiểu bát gật đầu “Ừm.”

 

Nghe được cuộc trò chuyện trong điện thoại Phong Cảnh Hàng nhíu mày mỉm cười một chút, vừa mới buông tay lại nghe được giọng nói của La Suy Tử “Phong tổng không có việc gì thì xuống đây cùng nhau chơi đi.”

 

Không chờ anh lên tiếng Cam Điềm đã tiếp lời nói “Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa Phong Cảnh Hàng, Phong tổng là người có thân phận như thế nào, anh ấy có thể ngồi xếp bằng trên giường chơi đấu địa chủ với cậu sao, cậu đang nghĩ cái gì vậy?”.

 

Sau khi nói với La Suy Tử xong thì cô nói với Phong Cảnh Hàng “Cúp điện thoại trước đi, xong thì em sẽ lên ngay.”

 

Cam Điềm không có cảm giác Phong Cảnh Hàng sẽ đi xuống dưới nhưng chỉ ba phút sau đột nhiên lại có tiếng đập cửa vang lên ,tiểu bát cầm bài không nói lời nào lập tức đứng dậy đi mở cửa.

 

Nhìn thấy Phong Cảnh Hàng đứng trước cửa nhanh chóng bảo anh đi vào đi đến mép giường lấy một cái ghế dựa đặt lại gần để anh ngồi xuống ghế, cậu hỏi “Anh muốn chơi sao?”.

 

Phong Cảnh Hàng gật đầu không khách sáo nói “Đúng vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Tiểu bát rất phối hợp đưa toàn bộ bài trong tay mình sang cho anh còn mình thì ngồi một bên xem náo nhiệt.

 

Cam Điềm nhìn tiểu bát đứa nhỏ này có phải đã quên mất ai mới là chị cả của nó không?

 

Tới thì tới Cam Điềm và La Suy Tử ngồi dịch vào mép giường đẩy những lá bài đến chỗ mà Phong Cảnh Hàng có thể với tới, cô cho rằng Phong Cảnh Hàng không phải là người thích chơi những thứ này kết quả chỉ đánh ba ván đã khiến cho cô thua đến sốt ruột.

 

Cô không trở thành nông dân cùng một nhà với Phong Cảnh Hàng, cô cũng chưa bao giờ chiến thắng, sau khi thua đến mức mất bình tĩnh cô gọi tiểu bát đến thế chỗ của mình để tiếp tục đánh bài còn cô bò xuống giường tìm một cái ghế dựa ngồi bên cạnh Phong Cảnh Hàng nói với Tiểu bát và La Suy Tử “Anh ta nhất định là kẻ lừa đảo tôi phải giám sát anh ta mới được.”

 

Tiểu bát và La Suy Tử không lên tiếng cũng không phụ họa theo lời nói của cô.

 

Sau khi Cam Điềm ở bên cạnh quan sát Phong Cảnh Hàng một lúc cũng không phát hiện anh có hành vi gì bất thường nhưng suy nghĩ đánh bài thì quả thật có chút khác biệt, vốn dĩ cô đang đánh bài để trốn tránh anh nhưng sau hơn nữa tiếng đồng hồ thì cô lại không chịu đựng nổi nữa dựa vào người của Phong Cảnh Hàng ngả lên người anh ngủ như một con heo.

 

Tiểu bát nhìn thấy cảnh này trước tinh tế nháy mắt với Phong Cảnh Hàng nói với anh “Chị cả ngủ rồi.”

 

Thấy tiểu bát nhắc nhở như vậy Phong Cảnh Hàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Cam Điềm dựa vào người anh ngủ say anh còn tưởng cô mềm nhũn dựa vào người anh để xem anh đánh bài nhưng không ngờ cô lại ngủ quên rồi.

 

Ngủ rồi thì không đánh bài nữa anh đặt lá bài trong tay xuống giường xoay người ôm lấy bả vai của Cam Điềm bế cô lên nói với La Suy Tử và tiểu bát “Vậy hai người cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

 

Tiểu bát gật đầu với anh La Suy Tử cũng nói theo “Phong tổng ngủ ngon.”

 

Phong Cảnh Hàng trả lời chúc ngủ ngon rồi ôm Cam Điềm đi ra khỏi phòng của tiểu bát đi lên lầu.

 

Biết Cam Điềm đã ngủ sâu nên anh cũng không quá lo lắng bản thân sẽ đánh thức cô, anh bế cô đi thẳng vào phòng đặt cô lên giường kéo chăn bông lên đắp cho cô để cô tiếp tục ngủ.

 

Sau khi đặt Cam Điềm nằm ngủ ngon lành trên giường anh tìm quần áo rồi đi tắm rửa, rửa mặt sạch sẽ.

 

Mưa Bụi Tháng Ba

Sau khi tắm rửa xong anh quay lại giường nằm xuống bên cạnh Cam Điềm không đợi cô xoay người về phía mình anh đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng duỗi một cánh tay để làm gối nằm cho cô.

 

Sau khi điều chỉnh cho hai người một tư thế thoải mái nhất anh rũ mắt nhìn gương mặt ngủ say của Cam Điềm, lẳng lặng chăm chú nhìn cô trong lòng thầm nghĩ nếu có thể luôn yên bình như vậy thì hai người có thể kết hôn sinh con cùng nhau như vậy cũng khá tốt.